Hai tay Chu Cầm siết chặt lại, trong đầu hiện lên dáng hình của mấy người thiếu niên thuở đó.
Kỳ Tiêu bây giờ... có vẻ tự tin và kiêu ngạo hơn mấy năm trước rất nhiều.
Mà mấy năm nay Chu Cầm cũng một mực thuyết phục chính mình nghe theo lời ba anh, chấp nhận số phận bị người khác sắp xếp, lựa chọn làm một người thông minh thức thời, không nên lấy trứng chọi đá.
Cũng bởi đó nên dần dần chính anh cũng không thể nhận ra bản thân mình.
Chẳng lẽ bao năm tháng trôi qua trong vô ích cũng đã mài giũa trái tim anh trở nên phẳng lặng sao?
Chu Cầm nhìn sang chỗ khác, ánh mắt lại vô tình bắt gặp một cái tên xếp ngay cạnh tên của Kỳ Tiêu... là Hạ Tang.
Nét chữ nho nhã và điềm đạm tựa như chú chim nhỏ nép bên vai người, dựa sát vào cái tên kiêu ngạo phía trước.
Minh Tiêu chú ý đến dáng vẻ cứng đờ của Chu Cầm, anh giống như một bức tượng điêu khắc, cứ thế nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy bảo đảm trách nhiệm an toàn trên bàn, cô ấy bỏ điện thoại xuống và hỏi: "Chu Cầm, đang nhìn gì vậy?"
Chu Cầm thu lại vẻ sắc bén trong ánh mắt, bình tĩnh nói: "Thấy người quen."
"Ôi chao, hôm nay có nhiều người quen quá nhỉ?"
Minh Tiêu ngồi trên ghế cao ở quầy lễ tân, ân cần hỏi anh: "Đúng rồi, hôm nay bận quá nên vẫn chưa kịp hỏi thăm, cô gái một mực quấn lấy em đuổi theo không rời, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cuối cùng giải quyết như thế nào rồi?"
Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cua-anh/236725/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.