Vì số bước ngày hôm nay chưa đủ, Hạ Tang phải tản bộ quanh sân bóng rổ, khi thì cúi đầu nhìn app đếm số bước, khi thì ngẩng đầu nhìn Chu Cầm.
Anh vẫn mang theo cái vẻ mặt lười nhác ấy, tuýt còi, chỉ huy động tác cho đám trẻ con.
Tuy rằng thái độ không nghiêm túc lắm, nhưng trình độ lại cao, nên đội trẻ con mà anh huấn luyện có kỹ thuật cao hơn nhóm của các huấn luyện viên khác.
Rốt cuộc, tiếng chuông tan học lanh lảnh reo lên, những người bạn nhỏ chưa hết thòm thèm thả bóng xuống, đi theo phụ huynh ra khỏi sân bóng rổ.
Hạ Tang đi tới bên cạnh hàng rào, Chu Cầm cũng ôm bóng rổ, chạy chậm đến chỗ cô.
"Cậu đừng chạy!" Hạ Tang vội vã phất tay: "Chậm một chút!"
Chu Cầm đứng cách cô một hàng rào, hai mặt nhìn nhau.
Trên người anh còn mang theo khí tức khô nóng sau khi vận động, trên trán đầy mồ hôi hột lăn xuống. Dưới ánh chiều tà càng làm nổi bật làn da dẻ màu lúa mạch.
Khác hẳn với các thiếu niên cùng tuổi tinh tế bảo dưỡng da trắng, thân thể anh càng giống như no đủ mạch viên, mang theo khí tức thành thục tràn ngập sức mạnh.
"Chân đã đỡ rồi." Chu Cầm nói rằng: "Không có vấn đề gì."
"Tôi thấy chưa đỡ đâu." Hạ Tang vừa nãy đã quan sát anh, động tác rõ ràng không thể so với bình thường mạnh mẽ mãnh liệt: "Cậu chắc chắn vẫn còn chưa đỡ đã đi."
"Chắc chắn như vậy." Chu Cầm giơ lên hàm dưới, tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cham-khac/3454362/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.