Trong nháy mắt, khi mành che được kéo ra, trong lúc giật mình, Hạ Tang còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Bởi vì chỉ có trong mơ, mới sẽ gặp được người muốn gặp nhất ở nơi mà tưởng chừng như khó gặp nhất...
Chu Cầm nhảy xuống giường bệnh, giơ chân lên, nghiêng người đi tới bên cô, lấy khăn tay như muốn lau nước mắt trên mặt cho cô.
Hạ Tang theo bản năng mà ngửa ra sau, tay Chu Cầm dừng lại, qua vài giây, vẫn tỉ mỉ lau khô vệt nước mắt trên mặt cô.
Khí tức của thiếu niên mạnh mẽ, lúc ngồi xuống bên người cô, cô liền cảm giác được trong không khí như trôi nổi khí khô nóng, gò má bất giác có chút hồng.
Trên người anh ngoại trừ mùi bạc hà, còn có mùi cồn iot rất đậm.
Hạ Tang nghiêng đầu nhìn anh, chỗ gò má anh, dán một miếng băng y tế, trông có chút ngốc ngốc, cũng có chút chật vật.
Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất là đầu gối, mài cả một lớp da, thoa cồn iốt tiêu độc, còn chưa kịp băng gạc, nhìn đẫm máu, có chút hãi hùng.
"Cậu làm sao vậy?" Hạ Tang nhìn chằm chằm đầu gối của anh, cau mày nói: "Làm sao mà bị thương thành như vậy?"
"Trên trần nhà té xuống." Chu Cầm không để ý giải thích: "Trong mật thất, không nắm chặt."
"Này quá nghiêm trọng!" Cô vội vàng duỗi tay tới, nhẹ nhàng chạm một cái vào da đầu gối của anh: "Rách da hẳn một khoảng lớn, đau lắm đấy!"
Chu Cầm bị cô nhẹ nhàng chạm, như lông chim nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cham-khac/3335005/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.