Chương trước
Chương sau
Trong giờ giải lao, Hạ Tang lười biếng gục xuống bàn, phủ một lớp giấy mỏng lên vở luyện chữ, luyện các chữ Khải nhỏ.

Sau khi học chữ viết của Chu Cầm, Hạ Tang hoàn toàn không thể trở về nét chữ cũ của cô, tiện tay viết... đều ra phong cách của Chu Cầm.

Nhiều lần nộp bài, giáo viên ngữ văn cũng nghi ngờ bài của Hạ Tang không phải do cô tự viết nên gọi cô đến văn phòng hỏi thăm, Hạ Tang chỉ có thể viết vài câu trước mặt giáo viên để xua tan nghi ngờ.

"Không tệ, Hạ Tang, chữ viết ngày càng đẹp." Cô giáo ngữ văn khen.

Hạ Tang chỉ có thể ngượng ngùng cười, lại bắt đầu luyện tập viết chữ một lần nữa, thay đổi nét chữ quen thuộc mà cô đã quen viết của Chu Cầm.

Giả Trăn Trăn ngậm kẹo mút bước vào lớp, đi tới bàn của Hạ Tang, nói: "Nghe nói Kỳ Tiêu đã đến chỗ lão Hà lân la một lúc lâu, đội bóng rổ cuối cùng đã được dỡ bỏ lệnh cấm, có thể công khai thi đấu ở sân thể dục."

Đoạn Thì Âm quay người, nói: "Dù sao cũng là Kỳ đại thiếu gia, cho dù là lão Hà cũng phải cho cậu ta chút mặt mũi."

"Trận đấu đầu tiên sau khi dỡ bỏ lệnh cấm là chiều hôm qua với lớp 10, rất nhiều nữ sinh đến xem, cảnh tượng rất náo nhiệt luôn." Giả Trăn Trăn nhìn Hạ Tang, cố ý hỏi: "Hạ Tang, cậu có đi xem không đấy?"

"Không đi." Hạ Tang bơm mực vào bút máy, thản nhiên nói: "Hôm qua tan học tớ liền về nhà."

"Vậy..." Cô ấy dừng lại rồi hỏi: "Cậu và Kỳ Tiêu chia tay thật à?"

"Không có mà."

Giả Trăn Trăn đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cô nói: "Vốn không yêu nhau, cũng không thể nói là chia tay."

"Thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc gì chứ." Đoạn Thì Âm tức giận nói: "Hai ngày trước, cậu ta cùng Hứa Thiến thân thiết như vậy, nhìn chẳng khác gì một đôi. Tớ cảm thấy Kỳ Tiêu này... nhìn không đáng tin cậy."

"Tớ nghe bạn bè của cậu ta nói rồi, chẳng qua là để Tang Tang ghen thôi." Giả Trăn Trăn nói, "Kỳ Tiêu đây là đang thể hiện sự bất mãn khi bị Tang Tang lạnh nhạt."

"Thật sự rất nhàm chán." Hạ Tang nằm gục trên bàn, tiếp tục luyện chữ: "Tớ bắt đầu tin lời mẹ tớ nói rồi, bà nhìn người cũng chuẩn ghê."

Lúc này, Hứa Thiến tức giận đi tới cửa lớp, hướng Hạ Tang hét lên: "Hạ Tang, cậu ra đây cho tôi!"

Hạ Tang bị quấy rầy việc luyện chữ, có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn Hứa Thiến: "Có chuyện gì sao?"

Hốc mắt Hứa Thiến ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu... đi ra, nói chuyện buổi hòa nhạc Giáng sinh!"

Cô đi theo Hứa Thiến đến hành lang không người, Hứa Thiến quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Nói không giữ lời! Không ngờ cậu lại là người như vậy!"

"Tôi làm gì mà nói không giữ lời?"

"Cậu hối hận rồi. Không muốn đem buổi hòa nhạc nhường cho tôi thì sao không nói thẳng đi, lại mách lẻo với mẹ cậu, hay lắm à! Hại tôi bị gọi đến Phòng Giáo vụ phê bình một trận."

Hạ Tang cau mày: "Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, kể cả mẹ tôi."

"Nực cười! Cậu không nói, chẳng lẽ tôi nói?"

"Tôi biết nặng nhẹ, chuyện này làm sao có thể nói cho người thứ ba biết, tôi chưa nói với ai khác." Hạ Tang nhìn vào mắt cô ta: "Còn cậu, cậu đã nói với ai chưa?"

"Tôi..." Hứa Thiến do dự vài giây: "Tôi chỉ nói chuyện này cho..."

"Là tôi nói."

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Kỳ Tiêu bước tới.

Hứa Thiến không thể tin được nhìn Kỳ Tiêu, khóe mắt run rẩy: "Cậu... sao cậu lại làm như vậy? Tôi tin tưởng cậu nên mới nói cho cậu!"

Khóe miệng Kỳ Tiêu nhếch lên một tia giễu cợt, cậu ta vươn tay không chút khách khí vỗ vỗ mặt cô ta: "Cái gì của cậu sẽ là của cậu, cái gì không phải của cậu, cho dù có dành được cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi."

Hứa Thiến run lên vì tức giận, như thể cô ta không quen biết người con trai trước mặt mình.

Rõ ràng hai ngày trước cậu ta còn đối xử dịu dàng với cô ta, bây giờ lại như hai người hoàn toàn khác nhau.

Cô ta vì tin tưởng nên mới nói chuyện này cho Kỳ Tiêu, vốn tưởng rằng cậu ta sẽ đứng về phía cô ta, không ngờ cậu ta lại báo chuyện này cho nữ ma đầu.

"Hạ Tang có thái độ gì đối với cậu, chẳng lẽ cậu không rõ sao?" Hứa Thiến khàn giọng mắng cậu ta: "Làm chó liếm vui vẻ như vậy sao!"

Lời còn chưa dứt đã vang lên một tiếng "chát", Kỳ Tiêu trở tay tát cô ta một cái, như một hình phạt dành cho lời nói lỗ mãng của cô ta.

Cậu ta không tát vào mặt mà tát vào đầu, động tác nhanh đến mức Hạ Tang ngây người.

Hứa Thiến che một bên đầu, hai má đỏ bừng.

Không ít bạn học đứng ở cầu thang ngó nhìn tình cảnh xấu hổ của cô ta, điều này khiến Hứa Thiến cảm thấy vô cùng mất mặt, bắt đầu nổi điên: "Kỳ Tiêu, cậu dám đánh tôi! Cậu là cái thá gì mà dám đánh tôi!"

Nói xong, Hứa Thiến bước tới như muốn đánh nhau với Kỳ Tiêu.

Kỳ Tiêu cũng không phải là một quân tử, dù cô ta có là con gái đi nữa thì Kỳ Tiêu cũng sẽ không nhẹ tay, cậu ta trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô ta, nhấc chân lên muốn đá.

Hạ Tang thấy vậy lập tức đứng trước mặt Hứa Thiến, bảo vệ cô ta lùi lại vài bước, tránh khỏi đôi chân dài của Kỳ Tiêu.

Kỳ Tiêu nâng cằm nhìn Hạ Tang: "Sao, cậu còn muốn giúp đứa con gái này? Cậu ta đang gây phiền phức cho cậu đấy!"

"Chuyện buổi biểu diễn, là tôi đồng ý nhường Hứa Thiến, vì trước đây cậu ta đã giúp đỡ tôi."

Kỳ Tiêu có chút khó chịu vì Hạ Tang luôn đứng sai phe: "Hạ Tang, buổi hòa nhạc Giáng sinh của Mora, sân khấu mà biết bao người mơ ước, cậu không cảm thấy thật đáng tiếc khi tặng lại cho cái loại nửa vời như cô ta sao? Lại nói, cậu cho rằng cô ta thật sự giúp cậu sao, trước mặt tôi cô ta còn nói bao nhiêu điều ghê tởm cậu, gì mà "con khốn" cũng có thể nói ra, cậu còn muốn giúp cô ta?"

Hứa Thiến hoàn toàn không thể kìm được sắc mặt, vừa xấu hổ vừa nhục nhã, hung ác trừng mắt nhìn Kỳ Tiêu: "Cậu đúng là một tên rác rưởi! Hạ Tang còn rõ ràng hơn tôi, tôi thật sự là bị chó chọc mù mắt, bị mỡ heo mê muội tâm trí mới cảm thấy cậu là người không tệ. Cậu chính là đồ bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa, Chu Cầm của Thập Tam trung so ra còn tốt hơn biết bao! Đồ cặn bã như cậu, nếu không có ba cậu, cậu chẳng là cái cóc khô gì!"

Một phen chửi bởi này triệt để khiến Kỳ Tiêu tức giận, cậu ta kéo kéo cổ áo, tiến lên muốn cho Hứa Thiến một quyền, Hạ Tang thấy vẻ mặt của cậu ta không ổn, cũng không quan tâm gì nữa, quay người kéo Hứa Thiến chạy xuống cầu thang, một bên gọi to mấy nam sinh kế bên: "Kỳ Tiêu đánh con gái! Giúp tôi ngăn cậu ta lại với!"

Thấy vậy, mấy nam sinh vội vàng tiến tới chặn Kỳ Tiêu: "Tiêu ca, đừng tức giận làm gì."

"Bình tĩnh nào, dù sao đi nữa thì cũng không thể đánh con gái mà."

Giọng nói của họ dần dần nhỏ đi, Hạ Tang nắm lấy tay Hứa Thiến dẫn cô đến khu vườn nhỏ ở tầng dưới của tòa nhà giảng dạy, thấy Kỳ Tiêu không đuổi kịp, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, thở hổn hển để bình tĩnh lại.

Hứa Thiến suy sụp khóc lớn, cảm thấy mình vừa quá mất mặt, là một "nữ thần", cô ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy trước mặt các bạn học.

Hạ Tang vừa rồi cũng có chút sợ hãi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh đánh nữ sinh ở trường, rõ ràng Kỳ Tiêu là định làm thật, sẽ không lưu tình, nếu không có người ngăn cản, ánh mắt kia của cậu ta như muốn giết người.

Hứa Thiến cũng bị dọa sợ, khóc nức nở.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Hứa Thiến: "Đừng khóc, cậu bình tĩnh một chút, nếu muốn, cậu vẫn có thể đến buổi hòa nhạc Giáng sinh, khi đến lớp, tôi sẽ nói với cô Hàn Hi."

Hứa Thiến nắm chặt khăn giấy, vừa khóc vừa lắc đầu: "Mọi người đều biết rồi, quá mất mặt, tôi không đi nữa."

"Không có gì mà mất mặt cả."

"Nhưng chính là rất mất mặt!"

Hạ Tang không tranh cãi với cô ta nữa, thấy cô ta khóc đến nỗi khó thở, liền vỗ nhẹ vào lưng cô ta: "Trong khoảng thời gian này, cậu tránh xa Kỳ Tiêu ra, cẩn thận một chút."

Hứa Thiến dùng sức gật đầu: "Được."

"Tôi sẽ nói với mẹ tôi về điều này, cậu cũng nên nói với ba mẹ của cậu."

Hứa Thiến nói: "Vô dụng thôi, cho dù là mẹ cậu, cũng không thể làm gì, cậu đừng nói nữa."

"Nhưng......"

"Nghe tôi đi, đừng nói, đây là muốn tốt cho cậu." Vẻ mặt của Hứa Thiến trở nên nghiêm túc: "Cậu không phải không biết chuyện xấu trước đây của cậu ta, tôi không muốn làm lớn chuyện. "

Thấy cô không muốn nói, Hạ Tang tự nhiên không ép buộc cô nữa: "Cậu thật sự không đi buổi hòa nhạc Mora sao?"

"Không, cậu tự mình đi đi." Hứa Thiến ủ rũ nói: "Còn nữa, hôm nay vì cậu giúp tôi, sau này tôi sẽ không nói xấu cậu nữa, xin lỗi vì những gì tôi đã nói trước đây, cậu cứ coi như tôi đang đánh rắm đi, đừng tính toán."

"Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."

"Còn có..." Cô ta liếc cô một cái, lau nước mắt, bất đắc dĩ nói: "Cậu cùng Chu Cầm đêm đó rất xứng đôi, Joker cùng Harley Quinn... hừ, còn rất hợp."

Nói xong, cô ta lau sạch nước mắt, khẽ khịt mũi rồi kiêu ngạo rời đi.

Khóe miệng Hạ Tang giật giật, nhìn bóng lưng của cô ta, không khỏi bật cười.

*

Hạ Tang vốn nghĩ cô đã gỡ được gánh nặng của buổi hòa nhạc Giáng sinh, không nghĩ tới Hứa Thiến chủ động rút, cô lại phải cầm cây violon từ lâu không đụng tới lên.

Buổi tối trở về, không biết nên đối mặt với Đàm Cận như thế nào nữa.

Nghĩ lại đều rất khó chịu.

Cô giáo Hàn Hi cũng nghe ra được sự lơ đãng trong khúc nhạc của Hạ Tang, nhiều lần dùng ánh mắt nghiêm khắc nhắc nhở cô, để cô tập trung chú ý.

Hạ Tang hít một hơi thật sâu, cố gắng đắm mình trong thế giới âm nhạc, nghiêm túc chơi bản "Chim sơn ca".

Ngay cả khi cô ở trong trạng thái không ổn định, hứng thú cũng không cao, nhưng ở phương diện này cô quả thật có chút thiên phú, không cần quá nỗ lực liền có thể đạt đến trạng thái tốt nhất của những người bình thường chăm chỉ luyện tập.

Đó cũng là lí do vì sao Đàm Cận nhất định bắt cô phải học violin thật tốt, mặc dù cô không có hứng thú với môn này, nhưng không phải ai cũng may mắn được ông trời ban thưởng.

Trạng thái của Hứa Thiến thậm chí còn tệ hơn, khi cô ta chơi đàn, có lẽ vẫn đang nghĩ về chuyện xấu hổ ban sáng nên đã mấy lần chơi sai giai điệu. Ngay cả Hàn Hi, người luôn dịu dàng, không bao giờ mắng mỏ người khác, cũng nghiêm nghị phê bình cô ta.

Tám giờ tối, bên ngoài nổi lên cơn mưa to.

Cũng may, khi Hạ Tang ra cửa, cô thấy sắc trời âm u nên đã mang theo một chiếc ô. Tuy nhiên, khi cô tập đàn xong đi ra thì phát hiện thùng ô trống không, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Thiến đang cầm hai chiếc ô đi vào thang máy.

"Hứa Thiến!"

Hứa Thiến quay lại nhìn cô, giơ chiếc ô trong tay lên: "Suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn cảm thấy việc trả lại buổi hòa nhạc của Mora cho cậu thực sự là quá hời, vì vậy chiếc ô này coi như bồi thường đi!"

"Thần kinh à!"

Hứa Thiến nhanh chóng nhấn cửa thang máy.

Đến lúc Hạ Tang chạy đến, cửa thang máy đang từ từ đóng lại, Hứa Thiến lè lưỡi với cô một cái.

Hạ Tang chán nản đợi thang máy tiếp theo, đã sớm không thấy bóng dáng Hứa Thiến đâu cả.

Cô đi đến quầy mượn ô ở tầng một, đi quanh một vòng, khu vực mượn ô cũng trống không, không còn một chiếc ô nào.

Hạ Tang bất đắc dĩ đi đến cửa sảnh chính, nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, khiến cho màn đêm trở nên mơ hồ, hư ảo.

Khuôn viên Trung tâm nghệ thuật Mora rất rộng, ngoại trừ ô tô riêng đỗ ở bãi đỗ xe ngầm, chỉ có con đường với thảm cỏ xanh để người dân đạp xe hoặc đi bộ vào, không lái xe cộ vào được.

Cho nên Hạ Tang chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở chỗ này chờ mưa tạnh, hoặc là... lao vào trong cơn mưa lớn, một hơi chạy ra khỏi khuôn viên, ra ngoài bắt xe.

Hạ Tang đứng dựa vào cột, lắng nghe tiếng hạt mưa rơi tí tách xuống đất, giống như con tằm đang ăn lá dâu vậy.

Không biết tại sao lại cảm thấy có chút buồn.

Cảm giác trống rỗng đó lại quay trở lại.

Chu Cầm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

...

Sân bóng rổ trong nhà được thắp đèn sáng choang, Chu Cầm thay một chiếc áo khoác trắng sạch sẽ, đội mũ trùm đầu, bước ra khỏi cửa nhà thi đấu.

Có mấy đứa nhỏ đuổi theo sau lưng hắn, bi bô nói: "Huấn luyện viên Chu."

"Huấn luyện viên Chu, mẹ em hỏi anh có bạn gái không? Bà ấy muốn giới thiệu cho anh."

"Huấn luyện viên Chu, chị gái em muốn thêm WeChat của anh."

"Huấn luyện viên Chu, dì em cũng muốn thêm Wechat của anh, nếu em không có thì tối nay sẽ không được ăn thịt nướng."

Chu Cầm quay đầu lại, nhìn nhóm phụ huynh ở phía đối diện của sân bóng rổ.

Mỗi lần anh đến làm huấn luyện viên bán thời gian, sẽ có rất nhiều chị gái, dì nhỏ đến làm phụ huynh.

Anh lấy từ trong ba lô ra một vài mã QR trên danh thiếp của Mật thất Bảy Đêm, đưa cho đám nhóc này, bảo chúng quay lại báo cáo kết quả, rồi quay người bước ra khỏi cửa.

Cơn gió gào thét ập vào người, anh kéo khóa lên tận trên cùng, che kín cả miệng, rồi lấy từ trong cặp sách ra một chiếc ô gấp màu đen, mở ra và bước vào màn mưa.

Tiếng mưa to lách tách đập vào ô vải nghe rất nhịp nhàng.

Anh đi bộ đến chỗ đỗ xe đạp, lấy chiếc xe đạp leo núi màu xanh hơi cũ, một tay cầm ô, đạp xe về phía cổng khuôn viên.

Lúc này, trong mưa bụi mịt mù, một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở ven đường xanh biếc.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy cotton dài màu caramel, bên ngoài khoác một chiếc áo lông sáng màu, trông rất dày nhưng hiển nhiên không ngăn được cơn mưa đêm lạnh như băng này.

Mái tóc ướt sũng rũ xuống đáng thương bên cạnh khuôn mặt, làn da càng trắng nõn thấy rõ, khóe miệng hồng hồng mà run run.

Đôi giày da nhỏ dẫm lên mặt nước, chạy một đoạn lại dừng lại đi một đoạn, dường như thể lực không đủ.

Chu Cầm rẽ sang một lối ra khác trên con đường màu xanh lục, chuẩn bị tách khỏi cô.

Như Lý Quyết đã nói, tất cả những nỗ lực và khổ lực trước đây đều không phải để anh tùy hứng phung phí.

Tất cả những gì anh cần là một tương lai tươi sáng, huy hoàng.

Phong cảnh trên đường... không đáng để anh dừng lại, dù chỉ là một giây.

Chu Cầm nghiến răng, đạp mạnh vào bàn đạp, đạp xe vọt vào màn đêm mưa như trút nước.

...

Hạ Tang bước nhanh, vừa đi vừa chạy bước nhỏ trong mưa.

Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên xa xăm, dường như âm thanh duy nhất còn lại trên thế giới này là tiếng hạt mưa rơi xuống đất.

Đúng như mẹ cô hy vọng, nếu muốn trở thành nhóm người giỏi nhất, nhất định phải khoác lên mình bộ áo giáp, vượt mọi chông gai, một mình chạy trốn trong thế giới vắng tanh như một chiến binh cô đơn.

Hạ Tang lau nước mưa trên mặt, quấn chặt quần áo đã sớm lạnh.

Khi cô đi chậm lại, cúi người xuống thở dốc, đột nhiên cảm thấy mưa dường như đã tạnh.

Cô đưa tay ra, nước mưa quả nhiên không rơi xuống lòng bàn tay nữa.

"Ơ?"

Hạ Tang ngẩng đầu, chỉ thấy những hạt mưa còn đang rơi trên mặt đất ẩm ướt, nhưng trên đầu cô lại xuất hiện một chiếc ô lớn màu đen, che chắn cô hoàn toàn dưới sự bảo vệ của chiếc ô đen.

Hạ Tang kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Chu Cầm một tay đạp xe, tay kia đưa ra che ô cho cô.

Giọt mưa rơi xuống đôi mày anh tuấn của anh, vẻ mặt kiên định, đôi mắt đen láy, như thể chỉ một cái liếc mắt là có thể nuốt chửng cô vào màn đêm.

Đầu xe lắc lư trái phải, anh đạp xe rất chậm, toàn thân ướt nhẹp nhưng vẫn duy trì động tác cầm ô cho cô.

"Chu Cầm." Hạ Tang vô thức nói to: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Đừng quản tôi."

Trong cơn mưa nặng hạt, Chu Cầm cũng vô thức khuếch đại giọng nói của mình: "Tôi điên rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.