Khimở mắt ra tôi phát hiện mình vẫn là mình, chẳngphải là đứa bé nào hết, cũng chẳngphải xuyên thời gian đến thế giới nữ quyềnnào cả, thân người vẫn lắc qua lắc lạinhẹ nhàng, đấy cũng không phải do nôiđưa, mà vì tôi đang ngồi trên xe ngựa, 1cái xe ngựa có vẻ không tồi. Trong xerải 1 tấm thảm lông mềm mại, không gian khôngnhỏ, tôi quay đầu ra thấy Nam CungViệt nằm cạnh mình.
“Sở Dương, cô nương tỉnh rồi?” Giọng Lâm Y Y mừng rỡ vang lên, tôi khẽ gậtđầu,cố chống người lên ngồi dậy. Lâm Y Y vội đến bên đỡ tôi dậy, để tôi dựavàothành xe, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Nam Cung Việt vẫn tái nhợt như thế, nằm im lặng ở đó, hơi thở có phầnnặngnề. Tôi run rẩy đưa tay ra, định sờ xem nhiệt độ cơ thể của anh, nhưngđộtnhiên nhớ đến Lâm Y Y đang ở cạnh, bèn rụt tay lại, nhẹ nhàng hỏi:
“Anhấy sao rồi?”
Lâm Y Y quay đầu nhìn Nam Cung Việt một cái, lại gần giúp anh đắp chăn lên, nóinh0"width="56">
“Đại phu nói, Nam Cung đại ca chỉ bị suy nhược vì nội lực tổn hao quá nhiều,2ngày sau huynh ấy sẽ tự động tỉnh lại.”
“Chúng ta bị bắt rồi à?” Tôi khẽ giọng hỏi, duy có lí do này có thể giảithíchđược tình trạng hiện giờ nếu không thì sao 3 người chúng tôi còn có thểsốngsót 1 cách nguyên lành trên đời này?
LâmY Y sững người lại, sau đó lắc đầu nói:
“Không.”
“Không?”
Tôi càng thêm nghi hoặc, lẽ nào gậy non nhất thời mềm lòng lại thả chúng tôira?Nhưng nhìn hắn cũng không phải loại người biết mềm lòng. Chẳng phải hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296886/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.