Mở mắt ra, mọi thứ trước mặt vừa quen vừa lạ, ởnhà,đúng là ở nhà rồi, tôi vội bật cái đèn bàn để đầu giường, ánh đèn vàng camtoảđi khắp phòng, đồng hồ hẹn giờ hiển thị rõ ràng thời gian hiện tại 4h sáng,bênngoài cửa sổ đã có ánh sáng lấp loáng.
Tôi vừa tỉnh khỏi giấcmơ hay là mới vượt thời gian từ quá khứ quay về hiện tạiđây? Tôi im lặng nhìntrần nhà, người đờ đẫn. Rồi đột nhiên như thể phát điên,tôi nắm tay thành nắmđấm rồi nhét vào miệng, cắn thật mạnh cho đến lúc trongmiệng toàn mùi tanh củamáu mới dừng. Bây giờ không phải mơ, vậy thì tất cảnhững thứ vừa trải qua đólà mơ sao? Chưa bao giờ có Đinh tiểu tiên, chưa baogiờ có Thừa Đức, cũng chưa bao giờ có công chúa Phúc Vinh, tôi chỉ nằm mơ 1giấc mơ rấtdài. Nhưng nếu chỉ là mơ thì sao trái tim lại thấy đau đến vậy?
Tôi cứ nằm mở mắt cho đếntận khi trời sáng mới bò từ trên giường xuống để đánhrăng rửa mặt, nhìn vàohình mình ở trong gương, đây chính là khuôn mặt của PhùngTrần Sở Dương, nào códáng vẻ gì của cô công chúa Phúc Vinh chứ? Chỉ là mơ, tôinói với chính mình rồivào bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa bày bát đũa lên bàn thìcửa phòng của bố mẹ cũngmở. Mẹ vẫn mắt nhắm mắt mở lần mò vào nhà vệ sinh, đếnđường đi cũng chẳng thèmnhìn, lúc đi qua cửa phòng ăn còn hít lấy hít để mùithơm và lẩm bẩm : “Nhà aidậy sớm thế không biết!”, sau đó thì đi thẳng vào nhàvệ sinh, mới đi được 2 bướclại đột nhiên đứng yên, quay phắt người lại, nhìnchằm chằm vào chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296887/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.