Đêm tối, những cơn gió nhẹnhàng thổi đến làm người ta cảm giác thoải mái không lời nào tả được.
Lúc này vốn dĩ là thời gian vạn vật đều im lặng nghỉ ngơi. Trong bóng đêm, 1khu nhà đang tắm mình dưới ánh trăng êm dịu. Đứng từ bên bờ tường nhìn xuống,sân ở bên trog rất sâu, lầu các san sát, chắc là 1 gia đình phú quý ở vùng quênày.
Trên đầu bờ tường có 1 bóng đen đang ngồi xổm, quay ra mé ngoài tường khẽ giọngnói cái gì đó. Giọng điệu của người đấy có phần bồn chồn, mà nhiều hơn hết làsự bất đắc dĩ:
- Nàng mau lên, không mấy người canh gác nhìn thấy bây giờ!
Bóng người nhỏ bé ở phía dưới dường như hơi do dự, ngẩng mặt lên hỏi nhỏ:
- Anh đã nhìn kĩ chưa? có chó không?
Nam Cung Việt càng không biết làm sao mới đc, đành nói:
- Đã nói mấy lần rồi, không có! Nàng rút cuộc có đi hay không, không đi thìthôi!- Rồi làm ra vẻ định nhảy từ trên tường xuống.
Sở Dương đứng phía dưới vội thì thào:
- Đi, đi! Anh đừng vội vội cái gì mà vội, thế có xứng đáng với ánh trăng đẹpthế này không?
Vừa nói vừa lùi ra sau mấy bước, lại chạy mấy bước lấy đà, đến chân tường thìđột nhiên triển khai lực nhảy vọt lên, nhảykhôngphải là thấp, cũng được gần 3thước, tay đã gần chạm đc vào bờ tường rồi, chỉ tiếc tường của những nhà giàuthường xây cao hơn nhà bình thường nên thiếu tí nữa thì đc!
- Bà nó chứ!- Sở Dương khẽ **** 1 câu, phủi đất bám trên mông rồi làm lại từđầu.
Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296884/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.