Ngườidịch: Yuuri
Tôilặng lẽ quay về một mình, bất luận Nam Cung Việt bực bội thế nào, cũng khôngthể bỏ mặc Diệp Phàm, dù là đi cầu xin Nam Cung Việt, tôi cũng nghĩ cách cứu nóra.
Đi trênđường cái rất lâu, thấy Nam Cung Việt đang cưỡi con ngựa có chỉ số IQ vượt trộicủa anh ta dừng lại ở đó. Không biết vì cớ gì, gặp lại anh trong lòng tôi cóchút thiếu tự tin, miễn cưỡng đi lại gần anh ta, ngẩng mặt lên, thấy anh ta cứngồi trên ngựa, nét mặt giận dữ vô cùng, tôi nghĩ, anh còn như thế? còn gì danhhiệu nam tử hán đại trượng phu, bụng dạ còn hẹp hòi hơn tôi.
Tôi cốnặn ra nụ cười, giơ tay về phía anh ta tỏ ý tốt, miễn cưỡng cười nói: "Lúcnãy là tôi không hiểu lý lẽ, tôi xin nhận lỗi, tôi xin lỗi. Nhưng anh cũngthông cảm tâm tình của tôi một chút, tôi thật rất lo Diệp Phàm xảy ra chuyện,nó là người đầu tiên trên đời này không phải vì thân phận của tôi mà đối xử tốtvới tôi, tuy nó cho tôi chỉ là một chén cháo thừa, nửa cái bánh bao,nhưng...... đó......" giọng của tôi có chút nghẹn ngào, nói không đượcnữa, trong mắt có chút ấm nóng, chỉ lo mình lại khóc, vội ngước mắt lên cao,nhìn mấy áng mây bay theo gió, sau đó lại cười với Nam Cung Việt.
Mànsương lạnh lẽo trên mặt Nam Cung Việt không giảm bớt tí nào, tôi vô cùng kinhngạc, anh ta đã giơ tay kéo tôi lên ngựa, động tác rất mạnh, lực mạnh kinhngười, cánh tay tôi gần như đều phải kéo
Tôingồi một bên phía trước người Nam Cung Việt, sửng sốt nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296860/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.