Tôi mộtmình đứng chờ ở ngoài, giờ mới biết thế nào là lo lắng không yên. Thừa Hiền đivào khá lâu rồi, không biết đang nói chuyện gì với lão hoàng đế. Trộm nhìn xungquanh, chỉ có vài tiểu thái giám im lặng đứng đằng xa, tất cả mang vẻ nửa sốngnửa chết, cúi đầu nhìn xuống, như không hề biết đến sự tồn tại của tôi.
Rèmkéora, Thừa Hiền lui ra ngoài, không thèm nhìn tôi một cái, cứ thế đi thẳng. Tôibăn khoăn, định hỏi anh ta mình bây giờ biết làm sao thì một tiểu thái giám từtrong phòng bước ra, đến cạnh tôi, khẽ nói: "Cô nương, xin mời vàotrong."
Tôi đitheo tiểu thái giám, mắt có phần không kịp thích ứng với bóng tối trong phòng .Ngoài trời rất sáng vậy mà trong đây lại mờ mờ tỏ tỏ, xem ra giấy dán cửa sổkhông tốt cho lắm, nếu có cửa kính thì sáng lên bao nhiêu. Nghĩ đến cửa sổ lạithấy kì quái, thời tiết bắt đầu nóng lên, sao không mở cửa ra để thông gió? Bịtkín cả ngày thế này, mà lại còn đốt trầm hương nữa, không thấy khó chịu sao?Rồi chợt nhớ ra mình đến để gặp hoàng đế, bản thân còn chưa biết sống chết rasao lại rỗi hơi quan tâm tới chuyện thông gió. Haiz, hay là do lo lắng quá nênmới nghĩ tới mấy chuyện linh tinh này?
Tiểuthái giám dẫn tôi vào phòng xong liền lui xuống, một tiếng động cũng không cólàm tôi nghi ngờ những người ở đây đều luyện khinh công. Lén lút ngẩng đầu nhìnxung quanh, căn phòng này rất lớn, có vẻ giống "điện" hơn, sàn nhàlát đá xanh bằng phẳng, không biết kéo dài đến chỗ nào. Đằng sau tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296861/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.