Vừa cáđộ xong một trận với Mãnh An Dương, bên cạnh đột nhiên có người dáng vẻ như nôbộc tiến đến, cười hì hì: "Cô nương, cô nương."
Tôinhìn sang, anh ta vội thi lễ, nói: "Lạc thiếu hiệp thấy cô nương cùng Mãnhtiểu gia chơi vui vẻ cũng muốn tham gia cùng.", nói rồi hay tay bưng mộtcái hộp vải không to lắm lên.
Tôi đónlấy, mở ra xem, "cạch" một tiếng rồi vội vã đóng lại, nhìn xung quanhvẻ phòng bị. Thượng Đế ơi, chẳng tráchnăm chịch, đầy ắp một hộp vàng.
"Anhta muốn tham gia kiểu gì
"Lạcthiếu hiệp nói cùng cô nương cá độ là được. Thiếu hiệp cá cô nương thắng."
Tôinhìn về phía khán đài. Tên Thừa Đức vừa hay cũng nhìn về phía tôi, cười mộtcách ôn hòa cứ như thể nghe thấy tiếng nói chuyện chỗ tôi, lại còn gật gật đầunữa. Hứ! Đúng là biết cách giả làm quân tử.
Tôinhìn tên ngốc Mãnh Anh Dương có tính cân đem bán cũng chẳng được cái giá nàythì bảo cậu ta lấy gì cá độ? Bỗng nhiên tôi hí hửng, Phùng Trần Sở Dương tôi cónguyên tắc từ khi nào chứ? Với tên đấy thì cần đến chữ tín không? Tôi cứ gặpvận đen, thua hết cả hộp vàng của anh ta đấy. Anh ta làm gì được?
"Đượcrồi. Ngươi quay về nói ta đồng ý cá độ giúp."
Ngườiđó nghe xong vội đi bẩm lại với Thừa Đức. Tôi giật giật tay áo Mãnh An Dương,hạ giọng nói: "Vụ buôn bán lớn đến rồi..."
Chờ đếngần tối, tôi và Mãnh An Dương hò hét khàn cả tiếng. Tôi không những trận nàocũng thua, mà còn thua một cách sung sướng. Từ sớm đã giao ước với Mãnh AnDương, chỗ vàng đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296859/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.