Về đếnphòng mình, quần áo tôi đã khô rồi, được, nếu kiên trì một chút, tôi thấy khôngcần thay, tự động sẽ khô thôi. Thấy Nam Cung Việt quay về phòng hắn, tôi vộicài các cửa bên trong phòng mình, đề phòng kẻ gian, đề phòng trộm cắp, đề phòngThừa Đức!
Sau đó,quay đầu vội cởi bộ quần áo ướt nhẹp, lúc này nằm trong chăn ấm là sướng nhất!Tôi cởi ra hết chỉ còn lại cái yếm trên ngời, vén màn giường nhảy lên, miệngcòn thì thầm nói: Tôi buông màn xuống khi nào vậy?
Leo lênxong tôi liền hối hận, đúng là chăn nóng, nhưng mà, nhưng mà tên Thừa Đúc đóđang ở trong giường ngồi dựa tường! Ánh nến xuyên qua màn giường hắt lên mặthắn, có chút kỳ lạ. Trời ạ! hắn còn lại cười.
Tôinghĩ mình hiện tại cho dù nhìn thấy ma cười với tôi còn hơn miễn cưỡng nhìnthấy Thừa Đức.
Giọngtôi thanh thanh, không có dấu vết chăn bị kéo cao lên, hướng về phía Thừa Đứcgật đầu cười, "Hì hì! Rất đúng lúc!" Tôi choáng váng, tôi không phảisợ ngây người ra, khẳng định nói với người nửa đêm trốn trên giường tôi"Rất đúng lúc!" Anh nói xem nếu ta bây giờ gọi to Nam Cung Việt, cóthể có ích?
ThừaĐức nhìn tôi nhếch mép, mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Cònbiết trở về sao?"
Tôiliền gật đầu. Không phải chứ? Cảm giác này sao giống ông chồng nửa đêm thẩm vấnbà vợ vậy? Xác định tên Thừa Đức này là không phải có vài sai lầm sao? Tôi độtnhiên cảm thấy tự tin một chút, ngươi có thể làm gì ta? Nam Cung Việt có thể ởsát vách, ta không tin ngươi có thể giết ta bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296858/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.