Sángsớm, tôi rón rén từ phòng Nam Cung Việt đi ra, vừa khép cửa vào, đang định quayngười về phòng mình thì chạm trán với Y Y.
"Aaaa!"cô ta hét ầm lên, "Ngươi là ai? Sao lại đi ra từ phòng Nam Cung đạica?". Cái nét mặt của cô nàng cứ như thể gặp phải ma chứ không phải ngườinữa. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, chẳng qua không mặc áo ngoài? Chẳng qua chưakịp chải đầu? Có cần phải kích động đến th
Tôicười gượng với Y Y.
"A,cô chính là Sở Dương? Cô là con gái?" Y Y kinh ngạc nói.
Lần nàychẳng cần gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng "kẹt kẹt...", mấy cái cửa cùngmở một lúc, tên ngốc Mãnh An Dương vẫn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt ngơngác nhìn tôi; Diệp Phàm cũng mở cửa, nhíu mày nhìn Lâm Y Y; còn bên kia, ngườimà tôi chẳng mong đợi, Thừa Đức cũng mở cửa ra nhìn, không ngờ hắn chẳng cườimà chỉ nhìn tôi vẻ vô cảm.
"NamCung đại ca?" Lâm Y Y vẻ mừng rỡ nhìn phía sau tôi, gương mặt đột nhiênửng hồng. Tôi quay lại xem. Trời! Tên Nam Cung Việt này không ngờ dám mình trầnđi ra, lại còn nhìn Y Y vẻ không bằng lòng, "Y Y, sao thế? Đến tìmhuynh?"
Y Y lậptức phục hồi bản lĩnh con gái, cúi đầu vân vê gấu áo, rồi dùng giọng nói nhưcon kiến trả lời: "Muội đến mời Nam Cung đại ca và Lạc Thiên đại ca dùngbữa sáng."
"Ồ!Được, chờ chút rồi chúng ta cùng đi." Nam Cung Việt nghe xong liền quayngười vào phòng, mới bước hai bước nhớ ra cái gì quay người lại nói với tôi:"Áo của cô còn trong phòng, mặc thế này định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296857/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.