Ngàythứ hai, mọi người tiếp tục lên đường. Cả một ngày trời "sơn trại nghỉmát" không có động tĩnh gì. Tôi cứ băn khoăn không biết nội gián bên cạnhmình là ai ? Rồi làm cách nào chạy trốn?
Gần tốithì đoàn xe đến một thôn nhỏ - thôn Ngũ Ngưu. Đại bộ phận kỵ binh đóng trạingoài thôn, chỉ có một số thị vệ thân cận cùng chúng tôi vào trong thôn. Nhữngngười không có phận sự trong thôn bị quân tiền trạm đuổi đi từ sớm còn dân bảnđịa cũng không được phép tùy tiện ra ngoài bởi thế trong thôn yên tĩnh khôngmột tiếng động.
Kháchtrong quán bị đuổi đi, đến cả trưởng quầy cùng tiểu nhị cũng bị nhốt lại canhgiữ, ăn uống đều không cần đến họ phục vụ. Xe tuy tiện nghi nhưng đi cả ngàytrời làm đầu óc tôi nôn nao khó chịu. Ngồi trong quán trọ tốt nhất của thôn rồimà tôi vẫn thấy mình đang lắc lư như thể vẫn đang ngồi trên xe, cái cảm giácnày giống như ngồi tàu chẵn ba ngày ba đêm.
HoànNguyệt lấy gối mềm lót sau lưng, lại có tiểu cung nữ kịp thời bóp chân cho tôinữa. Còn Tố nhi thì sắp xếp những đồ dùng cần thiết. Tôi dựa vào tường, im lặngnhìn mấy người đang bận rộn trước mắt, không biết ai là con cáo đội lốt cừu chođến khi Tố nhi đi đến cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Côngchúa, mời dùng bữa. Mệt cả ngày trời, buổi tối nghỉ sớm một chút."
Tố nhivừa nói buổi tối tôi mới giật mình nhớ ra lời "sơn trại nghỉ mát" nóitối qua, đưa tay xuống ngực một cách vô thức. Bà đây tuyệt đối không phải hạngngồi chờ chết. Hôm nay thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296851/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.