Nhìnlại mình: chân không giày, trên người chỉ có một cái áo xanh nhạt tối qua lấycủa Tố nhi mặc tạm, trong yếm có một ít vàng, thêm con dao nhỏ trong tay ngoàira không còn cái gì khác.
Tôibiết làm sao? Chẳng lẽ cứ thế này đi ra để dọa trưởng quầy và tiểu nhị?
T lấydao rạch hai miếng vỏ chăn, quấn vào chân rồi dò dẫm xuống cầu thang. May màquán này tôi qua bị bọn Thừa Đức bao quán, bây giờ vẫn sớm chưa có khách mớiđến. Tôi đi đến tiền đường, một người có vẻ giống trưởng quầy đang đứng sauquầy dùng bàn tính tính tiền còn tiểu nhị thì mải miết lau bàn ghế. Tôi đi lùivề phía cửa ra vào, đến lúc gần đi ra thì trưởng quầy nghe thấy động tĩnh ngẩngđầu lên làm tôi vội vàng đứng lại, cố làm ra vẻ mình mới bước từ ngoài vào,hỏi: "Trưởng quầy, còn phòng không?"
Trưởngquầy sững người, nhưng rồi tưởng tôi là khách mới từ ngoài vào lại vội vàngtươi cười bước từ trong quầy ra. "Có, có phòng thượng hạng. Không biết cônương muốn phòng thế nào?" Nhưng ông ta nhìn thấy tôi chân trần lại sữngngười ngạc nhiên. Phải biết rằng ở Chu quốc chân của con gái còn quan trọng hơncả ngực, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy. Tôi tuy không để lộ chânnhưng lại không mang giày, trong con mắt người bình thường thế cũng đã kỳ dịlắm rồi.
Tôicười với ông ta, giải thích: "Trên đường không cẩn thận giẫm vào vật lạchỉ còn cách vất giày đi. Xin nhờ trường quẩy cho tiểu nhị đi một chuyến muagiúp tôi đôi giày mới.", nói rồi lôi một ít vàng đưa ra.
Trưởngquầy vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296852/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.