Chương trước
Chương sau
Trongthành nội, tốc độ của đoàn xe không nhanh phải đi mất gần một tiếng mới ra khỏicổng bắc rồi nhập vào hai nghìn kỵ binh Ngõa Lặc đóng quân ngoài thành.
Thẩmlão đầu, không biết ông lão này ở đâu? Trong đoàn xe này hay là đi theo sau?
Buổitrưa đoàn xe không cắm trại nghỉ ngơi mà chỉ dừng phút chốc rồi lại lên đường.Ở điểm này, cổ đại chẳng tốt chút nào. Giao thông không phát triển, đi ngày điđêm mà phải một tháng sau mới tới Ngõa Lặc.
Gầntối, Tố nhi từ ngoài vào, thấy bên cạnh tôi chỉ còn Hoàn Nguyệt liền lấy ra mộtphong thư: "Công chúa, Thẩm thị vệ cho người mang tới."
Thẩmlão đầu? Vừa mới nghĩ đến ông ta xong. Tôi cầm lấy thư, bên ngoài không có gìngoài dấu niêm phong bằng xi. Vừa mở ra đã thấy mười mấy chữ thưa thớt, tôinhìn vào. Mẹ ơi, chẳng có chữ nào mình biết?
Thẩmlão đầu, cố tình chơi tôi hả? Không nói gì lệ rơi khắp
"Côngchúa?" Hoàn Nguyện gọi khẽ, Tố nhi cũng nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôiđịnh thần lại, tay vẫn cầm bức thư. Trong thư viết những gì, không biết có quantrọng không? Tôi nhìn qua Tố nhi và Hoàn Nguyệt,
khôngbiết ai trong hai người thân thiết với Phúc Vinh hơn? Bây giờ muốn biết thưviết gì chỉ có cách trông cậy họ. Nhưng tôi nên tin tưởng ai? Còn nữa, làm saođể giấu việc mình không biết chữ?
Tínhtoán một lúc mới nghĩ ra kế. Tố nhi cùng Hoàn Nguyệt đang chằm chằm nhìn thìtôi đưa thư cho Tố nhi. Tố nhi xem xong lập tức thất sắc, thất thanh nói:"Công chúa!"
Tôi gậtgật đầu mà bụng tò mò không biết thư viết gì. Hoàn Nguyệt ở bên cạnh không hiểumọi chuyện ra làm sao. Tôi nhìn sang rồi bảo Tố nhi: "Đọc cho Hoàn Nguyệtnghe!"
Tố nhilúc này đã bình tĩnh lại, nhìn Hoàn Nguyệt một cái rồi nói với tôi: "Nô tìvô phép." Rồi đọc nhỏ: "Nha đầu, hoàng thượng có vẻ phát giác ra sựviệc, ta không rời ra được, đã thông báo mọi người sẽ có một chàng trai tên NamCung Việt thay ta đến cứu ngươi. Ngươi tự mình chuẩn bị cho tốt."
Thẩmlão đầu, ông có đùa không? Nam Cung Việt, lại chui đâu ra một Nam Cung Việt? Màcũng không nói rõ thời gian, người như thế nào thì tôi chuẩn bị cái gì?
Tố nhiđọc xong, tay cầm thư vẫn còn run run, Hoàn Nguyệt thì mặt trắng bệch. Haingười họ cùng nhìn nhau rồi đồng thời quỳ xuống: "Xin công chúa thương lấybọn nô tì."
"Sao?"Lời của bọn họ làm tôi không hiểu. Tôi còn không biết tìm ai thương mình đây,hai người lại sao nữa?
Tố nhihai tay chống xuống sàn, vừa đập đầu vừa khóc: "Công chủ mà mất tích thì mạngcủa nô tì cũng chẳng còn. Xin công chúa vì chúng nô tì đã hết lòng phục vụ màthương lấy chúng nô tì. Xin đừng có ý định chạy trốn."
"Xincông chúa thương chúng nô tì." Hoàn Nguyệt cũng không ngừng khóc và đậpđầu.
"Thếnày là sao?", tôi cuống nói: "Đều đứng hết dậy, đừng nói ta trốn đượchay không cũng chưa thể chắc chắn, kể cả trốn được thì ta có thể bỏ rơi haingười không? Nếu đi ta tự nhiên sẽ đem hai người đi cùng." Tôi dỗ dành.Bây giờ cũng chỉ có cách dỗ bọn họ, không thể để tin tức lộ ra.
Tố nhivà Hoàn Nguyệt nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn, nét mặt không dám tin:"Công chúa nói thật?"
"Đồngốc! Đương nhiên là thật. Ta nói dối hai người khi nào? Phúc Vinh xin thề nhấtđịnh không bỏ rơi hai người." Tôi thề mà lòng thầm nhủ Chúa ơi, đấy làPhúc Vinh thề chứ không phải Phùng Trần Sở Dương, có trách cũng đừng trách con.
Tố nhivà Hoàn Nguyệt sụt sùi cười, xem ra cả hai người đều không chịu đi Ngõa Lặc.Tôi nghĩ không biết Nam Cung Việt có làm được trò trống gì không chỉ sợ đến lúcđấy bà đây vẫn phải tự lực cánh sinh. Đem theo hai người? Tôi mà đem theo thìchẳng thà đem theo luôn "ba mươi sáu kế", rồi đường đường chính chínhđi gặp tam hoàng tử mở bữa tiệc tạm biệt cho rồi. Đúng là nằm mơ!
Nhìn vẻmặt cảm động của hai người họ tôi thấy thật tội lỗi. Xin lỗi! Cũng không thểtrách tôi được, không phải do tôi ích kỷ mà ai chẳng muốn mình sống sung sướng.
Hộ vệ,thị nữ, ca tần thêm cả đội nghênh thân của Ngõa Lặc tổng cộng ba nghìn người đitrên đường thành hàng dài mấy dặm. Đến tối đoàn xe đã cách đô thành năm, sáumươi dặm.
Trời đãmuộn, đoàn xe cắm trại cạnh sông nghỉ qua đêm. Tôi ăn tối trong lều của mìnhrồi đuổi Tố nhi ra ngoài, định chuẩn bị xếp đồ đạc.
Mũphượng chiếm diện tích quá, làm thế nào cho nó bẹp xuống để còn nhét dưới đáytúi đây? Túi đồ không được to quá mà cũng không được nặng quá để đến lúc trốnkhông bị vướng víu. Nhưng nhìn cả đống vàng bạc châu báu tôi bỏ cái nào. Đangchần chừ cầm lên đặt xuống thì nghe thấy tiếng cười sau lưng, tôi quay lạinhìn. Lại là tên tam hoàng tử. Hắn không biết thế nào là tránh mặt sao?
"Saoanh vào mà cũng không thông báo trước một câu?" tôi tức giận.
Tên đónhíu mày: "Hử?"
Tôi lậptức nhớ ra tình cảnh của mình. Bây giờ có chọi với anh cũng không thể chọi vớihắn. Mạng của mình đang nằm trong tay hắn.
"Hihi", tôi lập tức đổi giọng, cười gian manh. "Báo trước một câu để tôicòn ra cửa đón tiếp chứ."
Có lẽdo tôi đổi giọng nhanh quá, tên đấy nhất thời ngẩn người ra rồi ngay sau đócười khinh thường. Hắn đi tới ngồi cạnh tôi. Tôi lập tức ngồi dịch về phía saunhưng lại bị tên này kéo lại, xắn tay áo lên, kiểm tra vết thủ cung trên taytôi.
Dướiánh đèn, dấu thủ cung càng thêm đỏ thắm.
"Làmgì? Anh muốn gì?"
Hắnkhông thèm để ý đến tôi, đột nhiên đưa tay định lau dấu thủ cung làm tôi vộivàng dùng tay che đi. "Làm cái gì thế? Lau mất rồi anh có chịu trách nhiệmkhông?"
Tôi cònlâu mới tin cái trò thủ cung này, chẳng có chút căn cứ khoa học nào. Do đó càngphải để ý nó, ít nhất là trước khi tôi chạy trốn không thể để nó biến mất.
Tên đócười: " Dấu thủ cung của gái trinh lau không sạch được. Nhưng tôi có cáchlàm nó biến mất. Tin không?"
Tôirùng mình, da gà nổi khắp người.
"Tin,tôi tin." Tôi vội vã nó
Hắnkhông mói móc lời tôi mà rất tự nhiên gối đầu lên tay nằm xuống thảm, chẳng cóvẻ gì là khách khí làm tôi bối rối không biết nên làm sao.
Rồi độtnhiên hắn nói một câu không ra đầu cũng chẳng ra đuôi: "Bên ngoài trời rấttối."
Tôisững người. Một đứa ngốc cũng biết trời tối rồi, hắn lại nghĩ cái gì thế?
"Quanhđây đều là núi, nếu như nửa đêm chạy ra ngoài chỉ sợ rằng chưa kịp hiểu rachuyện gì đã nằm trong bụng dã thú rồi." Hắn vừa dứt lời thì có tiếng sóigầm từ ngoài vọng vào. Tôi giật mình. Phối hợp ăn ý thật đấy!
Tôiliếc hắn, không tin tên này đến chỉ để nói mấy câu không ăn nhập gì với nhau.Hay là đến để cảnh cáo? Ý thật của hắn chỉ sợ là: Phúc Vinh, cô ngoan ngoãnngồi im một chỗ, bên ngoài toàn người của tôi, đừng có ý định chạy trốn.
Tiếcrằng bà đây từ nhỏ đã không sợ trời, không sợ đất. Nhưng buổi sáng tôi mới nhậnđược thư của Thẩm lão đầu, trời vừa tối hắn đã đến cảnh cáo tôi. Có khi nào lạingẫu nhiên trùng hợp thế? Hay là hắn biết cái gì rồi?
Rồi lạinghĩ, tối qua hắn đột nhập vào cung là vì cái gì? Hắn nói rồi, nếu phải giếttôi thì không cần hắn phải đích thân ra tay, nhưng chẳng lẽ "hái" tôithì cần tự mình làm ? Bọn họ bao nhiêu người thế mà chỉ có mình hắn là gàtrống? Mà sao có chuyện này được. Vậy thì mục đích tối qua tuyệt đối không nhưnhững gì hắn nói. Rốt cục là vì sao?
Có khinào có nội gián Ngõa Lặc trong đám cung nữ của tôi. Phúc VInh công chúa sau khiđập đầu vào cột có phần khác trước. Tên này nghe thấy tin bèn tự mình đến kiểmtra xem công chúa tôi có phải hàng giả không? Cũng không đúng, nếu vậy cũng đâucần phải đích thân làm.
Nhấtthời không nghĩ ra nhưng có một điều có thể khẳng định là quanh tôi có nộigián. Nội gián liệu là ai đây? Tố nhi? Hoàn Nguyệt? Hay một ai khác
Tên nàythấy tôi im lặng, đột nhiên vươn tay kéo tôi một phát. Chẳng hề phòng bị, tôilập tức ngã lên ngực hắn, làm hắn khó chịu nói:
"Khôngngờ cô cũng nặng đấy."
Tôi chỉtiếc mình không nặng thêm chút nữa, đặt mông ngồi xuống cho hắn chết dí luôn.
Nghiêngđầu qua thì mặt hắn ở trước mắt làm tôi có phần không tự nhiên. Tôi chống taycố bò dậy, vừa dùng lực thì nghe tiếng kêu, cúi đầu nhìn hóa ra mình vội vàngkhông để ý đã chống tay vào bụng ai đó.
Hắnnghiến răng lại kéo tôi xuống lần nữa. Chớp mắt đã lật tôi xuống dưới. Lần nàytình hình càng tồi tệ, thành ra tôi ở dưới, hắn ở trên, không những thế trọnglượng của cả người hắn đều đè lên người tôi.
Tôi chỉthấy khó thở, bụng bị đè rất khó chịu. Tôi cố hết sức hít vào nhưng hít mãi màchẳng được tí không khí nào, càng thêm bực mình, chửi: "Đồ khốn nạn, ngồidậy, đè bẹp tôi rồi."
Hắnkhông thèm động đậy. Tôi hối hận mình ăn tối qua nhiều, bị hắn đè cho một phátthấy thức ăn như muốn trào lên miệng.
"Cái...tưthế... anh không... cảm thấy... tình cảm quá sao?" Tôi hỏi một cách đứtquãng. Hắn nhìn tôi như thể tôi khó chịu là điều rất đáng vui.
"Cógì... từ từ nói...bà.... tôi nhận thua rồi." Hết rồi, hết rồi, không ngờPhùng Trần Sở Dương lại có ngày chết vì bị người khác đè.
Hắn hơinhấc người lên khiến tôi hít thở dễ hơn. Tôi vừa tranh thủ hít lấy không khívừa vòng tay chắn trước ngực, tạo khoảng cách giữa hai người, đầu gối thì colên, thúc mạnh lên phía trên.
Tên nàyphản ứng công nhận nhanh. Người nghiêng qua một bên, kịp thời tránh khỏi chiêutự tuyệt tông của tôi, sau đó dùng chân đè chặt chân tôi, chỉ dùng một cánh taymà giữ tôi chặt cứng, muốn động đậy cũng không được.
Thật vôlý! Đây đúng là yếu điểm của con gái. Thiên sinh sức lực đã yếu hơn người talàm tôi tức muốn chết.
"Côto gan thật" tên này không âm không dương nói.
"Hứ".Tôi cười, "Tam hoàng tử cũng to gan không kém, dám ba lần bảy lượt trêughẹo mẫu phi. Đừng tưởng tôi nằm trong tay anh thì tôi sẽ sợ anh. Mọi ngườicũng giữ thể diện cho nhau. Chúng ta sau này còn gặp mặt nhiều, tam hoàng tử hàtất phải làm vậy."
Hừ!Đừng tưởng bà nhường hai lần tức là dễ bắt nạt nhé.
"Nếutôi không giữ thì sao?"
"Vậythì anh muốn thế nào? Giết tôi? Tam hoàng tử đi đón dâu, đến nửa đường cô dâuđột tử. Phụ vương của anh chắc cũng chẳng tin nổi."
"Tôiđương nhiên không giết cô." Tam hoàng tử lướt tay qua mặt tôi xuống cổ rồitiếp tục lần xuống dưới, không có vẻ gì muốn dừng lại.
"Lạimuốn phá trinh?", tôi cười nhạt, "Chẳng lẽ tam hoàng tử chỉ có thủđoạn thôi sao?". Tôi giơ cánh tay lên chỉ vào dấu thủ cung, "Đừngquên tôi còn cái này. Nó mà biến mất, chờ đến Phồn Đô, hoàng đế mà hỏi thì tôilà thân con gái, lại không có chủ kiến chẳng dám chắc sẽ nói ra những chuyệngì. Đến lúc ấy sợ rằng lão hoàng đế...."
Tamhoàng tử nghe tôi nói xong đột nhiên cười ra tiếng, một lúc sau mới dừng lạiđược, thì thầm vào tai tôi: "Cô tưởng cái đấy dễ biến mất lắm sao?"Nói rồi tay lần vào áo trong của tôi. Tôi chỉ thấy phía trước ngực hơi chật,chưa kịp phản ứng gì thì môi của hắn đã lại gần...
Tênkhốn kiếp! Dám ăn đậu phụ của bà đây. Bà quay về quá khứ là để ăn đậu phụ củagiai đẹp, không ngờ động đến thì đậu phụ của chính mình bị bán đi trước.
"Đừngđộng đậy. Không ai nói với cô rằng khi ở dưới đàn ông thì không được động đậylung tung sao?" hắn khàn tiếng nói.
Hìnhnhư đúng là có người đã từng nói vậy. Tôi tức giận nhìn nhưng tên này coi nhưkhông thấy, cố tình cúi đầu xuống định hôn tiếp. Tôi vội vàng quay mặt đi, làmcái hôn rơi vào má. Đôi môi mềm mại thuận theo cổ từ từ đi xuống phía dưới nhưmuốn xuống hội tụ với bàn tay đang đang để ở ngực tôi của hắn.
"Ngườiđâu?" Tôi gào thét.
Hắnkhông có động tĩnh gì.
"Cútđi! Khốn nạn!", tôi chửi.
Hắn vẫnkhông thèm để ý đến tôi.
"Chúngta có gì từ từ nói được không?" tôi cố kiềm chế sự hoảng loạn. Tay của hắnkhông biết chạm vào chỗ nào mà tôi chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chútsức lực.
"Chúngta đều là người thông minh, hi hi, đừng làm thế. Tôi sai rồi, tôi sai rồi khôngđược sao?"
Tên đókhông nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn tôi nửa cười nửa không, luồn tay ra sau lưng,nhấc người tôi lên khỏi thảm rồi lại vùi đầu xuống ngực tôi tiếp tục hôn.
Ăn hiếpngười quá đáng! Hổ không ra uy ngươi tưởng ta là mèo hen à? Tôi vòng hai chânkẹp chặt eo hắn, hai tay dùng hết sức ấn mặt hắn vào ngực mình.
Bà đâylàm thế cho ngươi ngạt thở chết luôn.
Hắnkhông ngờ tôi có phản ứng thế này, muốn ngẩng đầu lên nhưng bị tay tôi giữchặt, đôi tay vốn đặt ở mé người tôi cố hết sức mới rút ra được, mặt thì đỏbbừng, có phần tức giận.
"Côlà cái thể loại công chúa gì thế?" hắn giận giữ.
"Cònanh là cái loại hoàng tử gì?" tôi quát lại.
Lúc nàymặt hắn đã đổi sang vẻ càn quấy mọi khi, nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên cười,tay lại vươn về phía người tôi. Tôi sợ hãi, muốn dùng lại chiêu cũ nhưng hắn đãrút kinh nghiệm, lên gân làm cổ cứng như cái cột, làm tôi níu mãi mà khôngđược. Tôi hốt hoảng hai tay ôm lấy cổ hắn, chân càng quắp chặt eo, cả ngườidính vào người hắn không để lại một khe hở.
Lần nàytay ngươi hết cách ăn đậu phụ của bà rồi nhé! Tôi thầm nhủ.
Hắnthấy tôi giở trò đó, bèn hai tay chống đất, nửa quỳ nửa bò. Nhưng tôi vẫn bámchặt, bà hôm nay cho ngươi cả cái lưng còn phía trước, nói gì thì nói cũngkhông thể cho ngươi ăn đậu phụ, lợi dụng nữa.
Hắn lấytay định gỡ cánh tay tôi nhưng tôi càng ôm chặt, đến cả đầu cũng dính vào mộtbên đầu hắn, làm hắn muốn hôn cũng chẳng hôn được.
"Chưathấy ai ương bướng như cô." hắn có phần dở khóc dở cười
"Chưathấy ai vô lại như anh." Tôi nói, cứ như thế này câu giờ cũng được rồi.
Hắnđứng hẳn dậy. Tôi giống như con chuột vẫn bám chắc không dời tay chân. Hắn lắclắc nhưng tôi không động đậy.
"Buôngtay"
"Không!Chết cũng không buông. Trừ phi anh hứa sẽ không làm thế này nữa.", tôiđáp. Bà từ trước đến giờ chưa nhẫn nhịn thế này bao giờ.
Hôm naynhịn như thế là đủ
"Thậtkhông chịu buông?" giọng nói của hắn có phần uy hiếp.
"Đầucó thể rơi, máu có thể chảy, đậu phụ không thể mất." Tôi gào. Xem ai sợ ainào? Nhất quyết không buông đấy, xem ngươi làm gì được.
"Đậuphụ?"
"A!Danh tiết." tôi sửa lại.
"Được."Hắnlùi hai bước, tay dang ngang như chữ đại, cằm cúi xuống, nhắm đôi mắt hoa đào.
"Anhlàm gì?" tôi sợ hãi. Cái tên này lại nghĩ ra trò quỷ gì nữa? Hắn ta khôngđáp, chỉ mỉm cười rồi đột nhiên ngã xuống trước. Tôi chỉ thấy thân mình hướngvề phía sau rồi tiếp đó đau điếng.
"A!"Tôi thảm thiết hét, cũng chẳng thèm để ý gì nữa, tay chân lập tức buông ra. Tôisắp nôn ra máu rồi. Tôi chắc chắn sắp nôn ra máu rồi.
Tôidùng tay xoa xoa eo. Xong rôi! Sống lưng quả này gãy làm đôi rồi.
Hắntrườn từ trên người tôi xuống, chống tay nằm cạnh nhìn tôi cười cợt. Tôi vừalườm vừa rên rỉ. Hắn dần nghiêm mặt hỏi: "Đau lắm à?"
Tôilườm, nói: "Anh tự mình thử xem. Đồ dở hơi! Đương nhiên đau rồi! Ấy da!Đau chết mất thôi!"
Tên nàyđứng dậy bế tôi lên. "Làm cái gì nữa? Đồ khốn kiếp! Lại định đập chết tôià?"
Hắnkhông nói gì chỉ ôm tôi rồi ngã về phía sau. Lần này tôi ngã lên người hắn,chạm vào vết thương lúc nãy đau điếng. Đấm hắn một cái tôi quát: "Anh bệnhà? Óc bã đậu!
Hắn lầnnày không có phản ứng gì. Hỏng rồi? Hay là ngã đập vào đầu thành đồ ngốc rồi?Tôi tò mò nhìn nhưng lại thấy nét dịu dàng chưa từng có trên mặt hắn.
"Tôitên Thừa Đức, còn cô?", hắn dịu dàng hỏi.
ThừaĐức? Sơn trại nghỉ mát Thừa Đức. (Trung Quốc có một trang trại tránh nóng tênThừa Đức - ND)
"Sơntrại nghỉ mát!" tôi thuận miệng nói.
Tamhoàng tử ngạc nhiên: "Sơn trại nghỉ mát?"
"Hehe! Tôi là Phúc Vinh, anh không nhớ sao? Hay là ngã xong đầu óc có vấn đềrồi?" vừa nói vừa giơ tay ra sờ vào trán hắn.
Hắn nétmặt lạnh lùng, nghiêng đầu tránh bàn tay tôi. Tôi mất hứng, bĩu bĩu môi rồikhông thèm nói gì nữa. Hắn cũng chẳng đáp lời, im lặng nằm cạnh. Tôi nghĩ cứnằm thế này không không phải cách tốt, cho đến lúc tôi chạy trốn chắc chẳngthiếu sự tra tấn của tên này. Tốt nhất bây giờ nói thẳng mọi chuyện.
"Ehèm!" Tôi hắng giọng nói: "Tôi tuy không thông minh nhưng cũng khôngđến nỗi là họ hàng của Trư Bát Giới, chúng ta người ngay không nói chuyện ngầm.Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, cứ đi đường vòng thế này làm gì?"
Hắn tòmò: "Họ hàng của Trư Bát Giới là ai?"
"Khônglà ai. Chỉ là một tên ngốc ở kinh đô tôi." Tôi nói không lấy gì làm hứngkhởi. "Anh rốt cục muốn gì? Cứ nói thẳng ra biết đâu tôi lại hợptác."
Hắnchống người dậy, quay sang nhìn tôi. Tôi ương bướng mắt đối mắt. Tôi không tinanh ta tiếp cận mình chỉ để trêu ghẹo, chắc chắn còn lý do khác không thể
Tôiđang mong chờ "sơn trại nghỉ mát" khai báo, không ngờ mình ngây thơquá, hắn chỉ nhìn tôi một lúc, đến rắm cũng không đánh rồi lại nằm xuống. Tôibực mình, coi hắn như không khí, bò dậy, trèo lên giường giở chăn ra định đingủ. "Sơn trại nghỉ mát" cũng đứng dậy theo.
"Anhtốt nhất đừng có đến gần. Tôi biết cắn người đấy.", tôi bực tức.
"Sơntrại nghỉ mát" chỉ cười, chỉnh đốn lại y phục rồi đi ra ngoài. Tôi thầmnghĩ yêu quái cuối cũng cũng đi, không ngờ trước khi ra khỏi cửa hắn đứng lại,quay người. Đừng! Xin đừng quay lại nữa! Nhìn đôi mắt hoa đào như đang phátquang của hắn tôi ôm chặt lấy chăn một cách vô thức.
"Sơntrại nghỉ mát" nói: "Tôi phát hiện lần nghênh thân này không vô vịnhư mình tưởng. Công chúa của tôi, ngủ đi. Tối đứng có đạp chăn nhé. Gọi thị nữcủa cô vào ngủ cùng tốt hơn."
Mãi mớicó một câu nghe tạm tạm. "Cám ơn, ngủ ngon." Tôi đáp.
"Tốimai tôi lại đến thăm cô." "Sơn trại nghỉ mát" nháy mắt cười rồibước ra ngoài.
Tôi thởphào nhẹ nhõm. Nhưng lại thấy có gì không ổn. Hắn vừa nói gì? Tối mai lại đếnnữa? Tôi không biết mình nên khóc hay nên cười.
Trờiơi! Đất ơi! Các người đúng là không có mắt! Tôi cúi đầu nhìn những vệt đỏ đỏtrên ngực, thấy mặt nóng bừng. Không được, tôi không thể chờ đến lúc Nam CungViệt đến cứu, phải tự cứu mình thôi. Nghĩ rồi tôi mò dậy, sắp xếp lại những bảobối đang vương đầy trên bàn, cho hết vào túi rồi lại lấy một ít vàng để vàotrong người. Lúc cần thiết, mạng sống vẫn quan trọng, tiền dù sao cũng chỉ làvật ngoài thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.