Mọithứ như dừng lại, im ắng không một tiếng động. Bỗng nhiên từ trong hàng ngũquan văn vang lên tiếng khóc như đứt gan đứt ruột: "Công chúa, lão thầnbất tài để công chúa phải chịu sự sỉ nhục!"
Tôiquay đầu xem, một ông già bảy mươi tuổi quỳ dưới đất khóc, vừa khóc vừa đấmngực rồi lại đập đầu xuống sàn.
Tôichưa kịp định thần lại thì lại thêm cả một đám người nữa quỳ xuống. Các đạithần của Đại Chu ai aicũng ngấn nước mắt còn phía dưới khán đài, binh sĩ cũng nhất loạt quỳ, động tácđều tăm tắp. Tôi đoán biểu diễn khai mạc Olympic 2008 cũng chỉ đều được đến thếlà cùng.
Cả điệnchỉ còn sứ đoàn Ngõa Lặc cùng hoàng đế anh trai và thái phi vẫn đứng nguyên cònlại đều quỳ xuống cùng tôi. Trên đài dưới đài chỉ có tiếng khóc ai oán.
Tôibiết mình bây giờ tuyệt đối không được ngồi không trố mắt ra nhìn mọi người nhưthế. Bây giờ không khí tốt như này bản thân cũng phải làm gì đó phối hợp vớimọi người không thì phí. Khóc! Bắt buộc phải khóc! Tôi phải làm thế nào để khócnhư hoa lê sau mưa mới được. Nhưng sao mà mình không khóc được thế này? Rõ ràngtâm trí đang sướng phát điên vì thoát khỏi cái cũi, chẳng có lí do để khóc.Phải tìm lí do!
Hu huhu..., trong cung có nhiều đồ cổ như thế không biết bọn Tố nhi đã kịp thu dọnchưa? Mà giả có thu dọn rồi thì tôi cũng đâu mang được hết đống đồ nặng trịch ýchạy trốn. Hu hu hu... Cả đống tiền chứ ít gì! Thẩm lão đầu bây giờ ở đâu? Cókhi nào tin nh người không?
Nhỡ đâuông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296849/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.