Tôinghe xong ngây người, đây là lời một thị vệ có thể nói sao? Đầu óc mụ mẫm,không biết phải đối đáp ra sao, tôi cười gượng: "Nhất thời lo lắng nênkhông nghĩ được nhiều.".
"Bìnhthường trầm tĩnh, đến lúc này lại hành động lỗ mãng, ngày trước căn dặn ngươiđúng là công toi. Nếu như ngươi còn cứ thế này, đừng nói là đi cầu thân, ngaycả chốn thâm cung này cũng chẳng thể tồn tại được."
Tôicười trừ.
Có lẽsố lần cười trừ của tôi nhiều hơn bình thường khiến Thẩm lão đầu phát hiện racó gì đó bất thường. Ông ngẩng đầu nhìn với ánh mắt dò hỏi làm tôi hốt hoảng.
Dườngnhư có ánh sáng phát ra từ đôi mắt ông? Chẳng lẽ đây chính là do nội công thâmhậu như trong sách đã viết?
"Vinhnha đầu, có chuyện giấu ta đúng không?"
Chỉ mộtcâu nói mà Thẩm lão đầu đã vạch trần sự thật.
Tôicười: "Nếu nói rằng tiểu nữ va đầu vào cột rồi mất trí nhớ thì liệu tiềnbối có tin không?'', tôi nói thẳng. Có những lúc, những câu nói thật thế nàylại có thể che đậy được dối trá.
Thẩm lãođầu trầm ngâm một lúc.
"Còncó ai biết chuyện này nữa?"
"CóTố nhi biết một chút, tiểu nữ nói rằng va vào cột xong đau đầu, có một sốchuyện không nhớ rõ nữa."
"Ngươicũng không nhớ ra ta là ai đúng không?", khoé môi ông thoáng qua một nụcười.
Tôicười lúng túng, gật đầu, "Tuy vậy tiểu nữ cảm thấy quan hệ của tiền bối vàtiểu nữ rất mật thiết. Không hiểu vì sao, nhìn thấy tiền bối trong thâm tâm đãcó cảm giác thân thuộc như người thân trong gia đình." Cứ nịnh cái đã còncó hiệu quả hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296844/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.