Ngàytháng nhanh chóng trôi qua, tôi chưa kịp thích ứng với thân phận công chúa thìsứ đoàn rước dâu của Ngõa Lặc đã đến đô thành Chu Quốc. Theo như Tố nhi đi nghengóng được thì bọn họ đến không ít người do tam hoàng tử Ngõa Lặc dẫn đầu, aicũng vênh váo như thể mắt mọc trên đỉnh đầu, ai cũng không hiểu phép tắc nhìnlà biết Ngõa Lặc là nơi man di mọi rợ.
Tôicười, cũng chẳng trách người ta được, nếu như thắng trận là chúng ta, đến đôthành bọn họ thì cũng vênh như thể nhị ngũ bát vạn. Tố nhi hỏi nhị ngũ bát vạnlà gì, lười chẳng buồn giải thích tôi chỉ nói rằng túm lại là rất vênh. (nhịngũ bát vạn - nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khichơi bắt buộc phải có một đôi chược thì mới coi là huề ván nên nhị ngũ bát rấtquan trọng, và vì quan trọng nên vênh là đúng thôi, do vậy mà xuất hiện câu nóinày - người dịch).
Tố nhinói, không giống nhau, ngày trước chúng ta cũng từng đánh thắng Ngõa Lặc, nhớnăm nào Thượng vương gia lĩnh quân đánh bại mười vạn kị binh Ngõa Lặc, nhưngvương gia là người tốt, đối xử với mọi người ôn hòa, nhân hậu.
"Vậythì bây giờ ông ta ở đâu? Sao để cho Ngõa Lặc chiếm Uyển thành?", tôi hỏi.Tố nhi sầm mặt nói rằng năm trước Thượng vương gia qua đời rồi. Đúng là ngườitốt mệnh ngắn, kẻ xấu thì sống nghìn năm.
Tố nhilại nói, nghe nói vị tam hoàng tử này đẹp như tranh, vừa lạnh lùng vừa tuấn túở Ngõa Lặc đã làm điên đảo không ít cô gái. Tôi vừa nghe đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296845/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.