Dùsao hoàng thượng đã nói, tôi mà không đi xem múa hát cũng hơi quá đáng, cho nênđành theo thánh chỉ đi xem các ca phi biểu diễn. Tâm trí có phần vui vẻ, miễnphí xem biểu diễn, tội gì không đi? Đợi các ca phi tập trung ở đại điện, tôingẩn người ra. Đây mới thực sự gọi là mĩ nữ, không phải do người tạo ra, cũngkhông phải do trang điểm vẽ ra, người người như hoa sen trong nước, như nhữngcọng hành tươi. Không nhiều không ít vừa xinh ba mươi sáu người. Tôi ngay lậptức hiểu vì sao hoàng thuợng cho người như tôi đi cầu hôn mà không hề lo lắng.Công chúa tuy bình thường nhưng những người gả cùng thì vô cùng xinh đẹp, chỉcần gặp được hoàng đế Ngõa Lặc bọn họ lại chẳng ăn sống hoàng đế đến cái xươngcũng không còn.
Nhìn bamươi sáu mĩ nhân tươi đẹp làm động lòng người tôi nghĩ: ba mươi sáu phi cái gìchứ, rõ ràng là ba mươi sáu kế mà.
"Thamkiến công chúa.", ba mươi sáu người ngay ngắn quỳ, giọng nói như oanh nhưyến thật dễ nghe.
"Đềuđứng dậy đi.". Tôi vẫn nửa nằm ở sập, nghiêm dáng vẻ công chúa hỏi:"Tên gì? Từng người báo cho ta nghe.".
Đám caphi này hình như đều thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, không cao không thấpđứng ở đó, từng tiếng nói như chim oanh trong đêm truyền lại: "ThủyTiên", "Đỗ Quyên", "Hải Đường"...
Mớinghe vài cái tên tôi đã không thể nghe tiếp được nữa. Người lanh lợi mà sao lạicó cái tên tầm thường như thế? May mà không có ai tên là "Phù Dung".
Tôi cóthế lực, có quyền thì tội gì không dùng nhỉ? Quá hạn sẽ phải vất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-cau-than/1296843/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.