Khó trách!
Khó trách hắn vừa bắt đầu đã cảm thấy ba chữ Uông Ngữ Mạt kia rất quen thuộc.
Uông Hành Viễn là niên đệ đại học hắn, lúc ở trường học giao tình hai người cũng không tệ lắm, mặc dù tốt nghiệp không có gặp thường xuyênnhưng thỉnh thoảng cũng có lien lạc, hắn vẫn biết Uông Hành Viễn và mấyhuynh đệ kia đều có rất yêu muội mình, trông nom nom em gái như báu vật .
Hắn từng nghe qua Uông Hành Viễn đề cập tới tên em gái của hắn, bấtquá nghe qua đã quên, hắn từ trước đến giờ không có nhớ ở trong lòng,nhưng bây giờ hắn phải nhớ lấy.
“Anh,anh ha. . . . . .” Uông Ngữ Mạt mặc quần áo tử tế, nhìn thấysắc mặt của Uông Hành Viễn khó coi, nghĩ đến mình mới vừa mặc áo T-shirt của Phương Nhĩ Kiệt, mà Phương Nhĩ Kiệt chỉ mặc quần con, trên mặt đấtquần áo tứ tung, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết hắn mới làm gì.
Mặc dù anh hai cái gì cũng không nói, nhưng sắc mặt anh hai xanh mét đã làm cho cô sợ đến rút vào phía sau Phương Nhĩ Kiệt.
Hồi lâu, Uông Hành Viễn mới phun ra một câu nói, muốn nàng mặc quần áo chỉnh tề.
Cô vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất lên bước nhanh vào phòng tắm,mặc xong, mở cửa, chỉ thấy anh hai và Phương Nhĩ Kiệt lẫn đứng nhìn lẫn nhau, không khí căng thẳng làm cho cô sợ.
“Tới đây.” Uông Hành Viễn nhìn em gái ở trong phòng tắm ra mở miệng, một đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Phương Nhĩ Kiệt.
Uông Ngữ Mạt không dám phản kháng, cúi đầu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539492/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.