Sở An đi theo bên cạnh Ôn Cẩn Dần nhiều năm, mắt đã được mài dũa đến tinh tường.
Vốn dĩ, hắn thích ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ.
Công chúa An Dương có dung mạo tuyệt sắc, lại còn có mối liên hệ với Dạ Thiếu tướng quân, thế nên hắn không tránh khỏi việc để tâm đến nàng nhiều hơn một chút.
“Đại nhân, thuộc hạ chỉ cảm thấy An Dương công chúa thật đáng thương.
Lần trước, Lý đại nhân đã làm ra chuyện hoang đường như thế, tuy nói là bị hạ dược, không thể tự chủ được, nhưng việc hắn nảy sinh loại ý niệm đó với Chiêu Dương công chúa... vẫn là sự thật. Nếu không, sao lại có thể nhận lầm tỳ nữ thành công chúa chứ?”
“Chiêu Dương công chúa được hoàng thượng sủng ái, lại có hôn ước cùng ngài, dẫu chưa chính thức hạ chỉ tứ hôn, chuyện cũng đã như đinh đóng cột.
Lý Khiêm hắn, dù có gan to bằng trời cũng chẳng dám động đến Chiêu Dương công chúa.”
“Nhưng An Dương công chúa thì khác, người chẳng được sủng ái, lại ngây thơ không hiểu sự đời... Nếu Lý Khiêm thật sự vương vuốt đến gần công chúa thì...”
Nỗi lo của Sở An không phải là không có lý. Thế nhưng, trong tai Ôn Cẩn Dần, những lời ấy nghe lại thật mỉa mai.
So với việc lo lắng cho An Dương công chúa, chẳng thà lo cho Lý Khiêm còn hơn. Giờ phút này, Lý Khiêm chính là con mồi đã bước vào bẫy mà hắn chẳng hề hay biết.
“Đại nhân?”
Sở An lải nhải một hồi, thấy chủ nhân không có phản ứng gì, vội vàng lo lắng.
Ôn Cẩn Dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/5068724/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.