Sau khi được dẫn đến tiền sảnh tiếp khách, Ôn Cẩn Dần vẫn đứng yên đợi An Dương công chúa đến.
Hắn đứng trong gió lạnh suốt một lúc lâu, trên người chẳng có lấy chút cử chỉ nào thất lễ.
Một thân triều phục phẳng phiu, tươm tất, y hệt như cảm giác mà hắn mang đến cho người khác, đoan chính, sáng suốt, nghiêm cẩn, không một chút tì vết.
Nha hoàn hầu hạ trong sảnh bị vẻ tuấn mỹ của hắn hấp dẫn, trong lòng khẽ dâng lên niềm vui kín đáo.
Khi còn ở Lạc thành, cũng từng có không ít thiếu niên tài tuấn ngưỡng mộ công chúa, nhưng chẳng ai có thể sánh được với vị tiên nhân trần thế trước mặt này.
Tim đập ngày một nhanh, nàng cúi đầu, cung kính nói nhỏ:
“Thái phó, mời ngài ngồi, công chúa sẽ đến ngay thôi ạ.”
Ôn Cẩn Dần nghe vậy, ngẩng đầu, khẽ mỉm cười ôn hòa:
“Áo choàng ta dính bụi, không muốn làm bẩn gỗ lê thượng hạng này.”
Nha hoàn lấy làm kinh ngạc.
Một vị đại thần chốn Kinh thành mà lại đối xử với kẻ hầu như nàng khiêm tốn đến vậy.
Trong lòng nàng, thiện cảm với vị thái phó này càng thêm sâu đậm.
“Công chúa đến!”
Người bên ngoài cất tiếng thông báo.
Nha hoàn trong sảnh vội thu lại nụ cười, đứng nghiêm sang một bên, chuẩn bị hành lễ.
Ngoài cửa, thiếu nữ đã thay áo choàng lông cáo trắng muốt ra, khoác lên mình áo choàng đỏ thắm.
Khi nàng bước vào tầm mắt Ôn Cẩn Dần, trông chẳng khác nào ngọn lửa bập bùng, rực rỡ mà cũng đầy nguy hiểm.
Nha hoàn thức thời lui ra, để lại hai người trong sảnh.
Ôn Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799235/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.