Dưới ánh nhìn mang theo chút nghi hoặc của Mộ Từ, Ôn Cẩn Dần dừng bước, ánh mắt thản nhiên, bình lặng.
Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo, ôn hòa của hắn vang lên:
“Công chúa, nếu thần thật sự vì một con mèo mà cúi đầu với người, e rằng người sẽ càng thêm chán ghét thần, khả năng người trả lại mèo cũng càng mong manh hơn.
Trước khi thần đến đây, Chiêu Dương công chúa đã sai người tìm mèo.
Công chúa tự cho rằng mình làm việc chu toàn, không có sơ hở, nhưng trong cung tai mắt rất nhiều, chẳng bao lâu nữa sẽ tra đến người.
Dù công chúa có sai người khác làm, cũng khó đảm bảo đối phương sẽ không khai ra.
Thần muốn công chúa trả mèo, không phải chỉ vì Chiêu Dương công chúa, mà là vì không muốn trong cung lại sảy ra chuyện, làm liên lụy đến người vô tội.
Một con mèo, sao sánh được với nhân mạng quý giá, cũng chẳng sánh được với chút thiện tâm còn sót lại trong lòng công chúa.
Lời thần đến đây là hết, mong công chúa suy xét cẩn trọng.”
Dứt lời, Ôn Cẩn Dần không còn cố chấp, lướt qua Mộ Từ, bước qua bậc cửa.
Mộ Từ không quay đầu lại.
Hai người quay lưng đối nhau, nàng bỗng cất giọng hỏi:
“Đã không muốn cúi đầu, sao còn tiến đến gần ta? Thái phó ca ca, quả thật huynh rất giỏi, rất biết cách cho người ta hy vọng, rồi lại bóp nát nó một cách tàn nhẫn.
Huynh đang đùa giỡn ta sao?”
Gió lạnh thổi tung vạt áo Ôn Cẩn Dần, âm thanh phần phật vang lên.
Giọng hắn vẫn thanh thoát như suối trong, lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799236/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.