Bảo Đức đứng hình ngay tại chỗ, đôi mắt mở to, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả trứng gà, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt. 
Ông anh họ và anh em tốt của cậu ta đang hôn nhau nồng nhiên ngay trước mặt cậu ta. 
Trời ạ. 
- Hai người… hai người… 
Bảo Đức lắp ba lắp bắp chỉ vào Công Nam và Trường Quân, ngay cả một câu tròn trịa cũng không nói được. 
Mà Trường Quân và Công Nam thì lại vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào Bảo Đức khiến cậu ta càng thêm bối rối. 
Đây là hiện trường bắt gian trong lời đồn đúng không? Sao người bị bắt gian còn trông hùng hổ hơn cả người bắt gian vậy? 
Không đúng, cậu ta bắt gian cái gì chứ? 
Công Nam đi tới đưa điện thoại cho Bảo Đức, nói: 
- Gọi nhanh đi rồi trả lại cho tôi. 
Bảo Đức ngơ ngác nhận lấy, sau đó khẽ nuốt nước bọt một cái rồi kéo Công Nam sang bên cạnh, hỏi nhỏ: 
- Hình ảnh tôi vừa thấy là thật hả Nam? Có khi nào tôi bị ảo giác không? 
Công Nam liếc xéo cậu ta, nói: 
- Nếu vừa rồi ông thấy tôi và anh Quân hôn nhau thì không phải ảo giác đâu. 
- Hớ… 
Bảo Đức khoa trương bịt miệng của mình lại. 
- Trước kia ông nói bạn trai của ông lớn tuổi hơn ông, tôi còn tưởng là sinh viên đại học hay cao học gì đó, không hề liên tưởng đến ông Quân luôn, thảo nào hai người dính nhau như vậy, đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà. 
Công Nam tức cười với lý lẽ ngốc nghếch của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-rieng-chi-muon-hoc-tap/939278/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.