Lâm Chính Nam thở phào nhẹ nhõm
xong, trong lòng cũng hơi thất vọng. Nếu
Trương Thác đã nói ảnh được chụp với
góc độ đặc biệt, vậy chẳng phải cháu
ngoại cố ý lừa gạt mình sao. Mục đích
của cháu ngoại là gì, Lâm Chính Nam
chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ.
“Haiz.” Lâm Chính Nam thở dài: “Tiểu
Trương à, ông già rồi, đầu óc cũng lú lẫn
theo, thỉnh thoảng làm vài chuyện ngu
xuẩn khiến cháu chê cười quá.”
“Ông nội nói gì thế” Trương Thác khoát
†ay, không quan tâm đáp lời.
Lâm Chính Nam cười cười: “Tiểu
Trương, hôm nay cháu đến đây là vì
chuyện này sao?”
“Không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Lần
này cháu đến là vì bệnh của ông.”
“Bệnh của ông?” Tim Lâm Chính Nam
bắt đầu đập “thình thịch”.
Tuy khi nãy ông cụ đã biết Diêm vương
sống trong truyền thuyết là cháu rể của
mình, còn vê chuyện đối phương có
muốn giúp mình không, Lâm Chính Nam
cũng không chắc chắn. Nhưng bây giờ
nghe Trương Thác nói ra lời này, làm
cho ông cụ không có cách nào không
kích động.
“Vâng.” Trương Thác đứng dậy: “Ông
nội, lần này cháu đến vội vàng, chỗ ông
có ngân châm không?”
“Có, ở ngay trong phòng.” Lâm Chính
Nam gật đầu, bệnh tật nhiều năm, trong
nhà mời không ít bác sĩ đến, cũng có
một bộ ngân châm để trong phòng.
Lâm Chính Nam nói xong thì đẩy xe lăn
vào phòng.
“Ông nội, chỉ có hai người chúng ta ở
đây, ông cũng không cần phải ngồi xe
lăn đâu, đứng dậy đi là được. Dù gì sau
hôm nay, ông cũng có thể tuyên bố với
mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy-full/3938681/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.