Lâm Ngữ Lam đẩy cửa nhà ra, đi vào
trong nhà chính, phòng khách nhà chính
không có người, chỉ có một chiếc xe lăn
trơ trọi nằm đó.
“Ông nội?” Lâm Ngữ Lam thăm dò gọi một tiếng.
“Vào đi.” Giọng nói yếu ớt của Lâm
Chính Nam vang lên trong phòng ngủ.
Trong lòng Lâm Ngữ Lam dâng lên dự
cảm không tốt, bước nhanh tới phòng ngủ.
Khi Lâm Ngữ Lam đi đến cửa phòng ngủ
đã có thể thấy rõ ràng Lâm Chính Nam
đang nằm trên giường, nói chuyện rất yếu ớt.
Còn Trương Thác thì đang ngồi bên
cạnh ông cụ.
“Ngữ Lam, cháu đến rồi à, mau tới đây.”
Giọng nói của Lâm Chính Nam rất nhỏ.
Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không có tâm
trạng trách mắng Trương Thác làm bậy,
lo lắng đi tới bên giường.
“Ông nội, cháu đã nói rồi, ông đừng nói
chuyện nữa!” Trương Thác ở bên giường nhắc nhở.
“Không phải vì ông không nhịn được
sao.” Lâm Chính Nam cười khẽ.
“Cũng đừng cười!” Trương Thác lại nhắc nhở.
“Trương Thác, anh gào cái gì mà gào,
sao anh lại…” Lâm Ngữ Lam không nhịn
được mở miệng, nhưng nói một nửa thì
ngừng lại, cô nhìn thấy Lâm Chính Nam
đang năm trên giường đắp mặt nạ?
“Cháu đã nói rồi, lúc đắp mặt nạ ông
cười quá tươi, động tác trên mặt quá lớn
thì mặt nạ sẽ không có tác dụng nữa,
sao ông không nghe chứtI” Trương Thác
ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cảnh trước mắt khiến Lâm Ngữ Lam
không hiểu ra sao.
“Ông nội, ông đang…
Lâm Chính Nam duỗi tay chỉ lên mặt
mình: “A, cái này hả, Tiểu Trương nói làn
da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy-full/3938682/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.