Trương Thác nhìn đại viện có núi có
nước trước mặt, hiểu được đại khái địa
vị của ông nội Lâm Ngữ Lam ở Ngân
Châu là như thế nào.
Có thể có một đại viện như vậy ở Ngân
Châu, không phải chỉ có tiền là được,
khoe khoang lộ liễu như vậy chắc hẳn là
có địa vị khác.
Trương Thác đi trên đường lớn theo phía
sau quản gia, hai bên đường liễu xanh
rợp bóng, hoa tươi nở rộ.
Trương Thác nhìn thấy một khuôn mặt
quen thuộc ở ngoài nhà chính của đại
viện.
Vương Vỹ cười lạnh lùng nhìn Trương
Thác: “Họ Trương à, đại viện nhà họ
Lâm này không phải là nơi cậu có thể
tùy tiện đến như thế đâu?”
Trương Thác bóp nắm đấm: “Muốn bị
đánh cứ nói thẳng.”
Vương Vỹ sửng sốt, sau đó hừ lạnh: “Cứ
kiêu ngạo tiếp đi, tôi muốn xem thử sau
khi cậu đi ra khỏi nhà chính còn có thể
kiêu ngạo đến đâu!”
Trương Thác khó hiểu vì lời của Vương
Vỹ, chẳng lẽ sau khi mình gặp ông cụ
Lâm còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà à.
Anh không để ý đến Vương Vỹ, đi vào
nhà chính theo quản gia.
Lâm Chính Nam ngồi trên xe lăn trong
nhà chính, đưa lưng về cửa lớn, trong
tay bưng một tách trà có nắp, nhẹ nhàng
thổi thổi.
“Ông chủ, người đến rồi.” Giọng nói của
quản gia vang lên ngoài cửa.
“Cho vào đi.” Lâm Chính Nam cũng
không quay đầu lại.
Ngoài cửa phòng, quản gia ra hiệu với
Trương Thác.
Trương Thác gật đầu, đi vào phòng:
“Ông nội, cháu là Trương Thác, chồng
của Ngữ Lam”
Trương Thác nói chuyện cực kỳ khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re-quyen-quy-full/3938680/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.