Trời mưa lất phất, tuyết đọng trên con đường nhỏ đầy ổ gà dưới quê, vô cùng lầy lội.
Sợ trơn trượt, xe chạy rất chậm, nhưng vẫn rất xóc nảy.
Trong làn mưa, ngọn núi xa xa được mây mù quấn quanh, mờ mờ ảo ảo, hoang vắng cô quạnh.
Trần Nham ngồi trên ghế phụ, lẳng lặng nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ.Hạt mưa rơi vào theo khe cửa sổ, làm ướt bệ cửa sổ bên trong.
Hàng sau, Tôn Bằng cũng nhìn ngoài cửa sổ. Tôn Phi đã bị xóc đến mức ngủ thiếp đi.
Vì mùng sáu cô bắt đầu đi làm, ban đầu bọn họ dự định mùng năm tết về. Hôm mùng hai Cường Tử gọi điện thoại hỏi khi nào họ về. Tôn Bằng sợ CườngTử vội về quê thăm bà nội, nên quyết định về sớm, mùng ba đi.
Biết họ sắp đi, cả nhà họ Tôn đều gắng hết sức giữ lại.
Buổi tối ăn cơm xong, Tôn Tường đi lên gõ cửa phòng họ.
Trần Nham đi tới mở cửa có phần bất ngờ. Mấy ngày bọn họ ở đây, Tôn Tườngrất tránh né, mãi không lên lầu. Tôn Bằng thu dọn hành lý bên trongngẩng đầu nhìn thấy anh hai mình, dừng tay lại, im lặng đi xuống cùnganh ta.
Bên ngoài rét mướt, hai anh em mỗi người châm một điếuthuốc đứng bên con sông nhỏ bị đóng băng trước cổng nhà. Trong ánh tuyết sáng lóa, rất lâu không có ai mở miệng.
Trong không khí có tiếng cười nói đâu đây, tiếng xào mạt chược cạch cạch, Tôn Bằng rít một hơithuốc, nhìn mấy căn nhà lầu nhỏ sáng đèn bên cạnh.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/2228938/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.