Phùng Bối Bối cúpđiện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất tầng mười tám nhà mình nhìn xuốngdưới, toàn là dòng xe cộ chạy chầm chậm.
Toàn bộ ráng chiều, ánh sáng còn sót lại tan biến hết, trăng sao dần lên trên bầu trời, chỉ có hình dạng, không thấy ánh sáng.
Mùi vị tết trong thành phố càng ngày càng nhạt, sập tối mùng một tết tẻnhạt, vội vội vàng vàng như thường ngày, chẳng có gì đặc biệt, chẳng cógì thú vị.
Tại sao nơi này không có tuyết rơi? Cô nghĩ.
Ban ngày mấy người họ hàng tới nhà chúc tết, mọi người đang bận bịu trongngoài làm cơm nước buổi tối, đứa cháu trai và đứa em họ nhỏ chạy giỡn ầm ĩ trong phòng khách.
Đứa cháu trai đột nhiên túm góc áo cô trốn sau lưng cô.
Bối Bối xốc thằng bé ra ngoài, “Ngoan ngoan nào, sang bên kia chơi.”
Gọi điện thoại xong, Bối Bối không biết thế nào, đột nhiên mất hết hứng thú.
Cô nằm ngửa trên sofa, chơi điện thoại di động. Rất nhiều người gửi tinnhắn và wechat chúc tết cô, di động rung không ngừng, cô không mở xemlấy một tin.
“Bối Bối, đi siêu thị mua chai giấm về cho mẹ đi.Dùng hết rồi mà mẹ cũng không để ý… Nhân tiện mua ít sữa chua cho mấyđứa Tâm Tâm, trong nhà toàn là đồ uống có ga thôi.”
Bối Bối không nhúc nhích, bên trong lại gọi một tiếng, “Bối Bối, có nghe không hả?”
Bối Bối chậm rì rì ngồi dậy, vào phòng mặc đồ cầm ví tiền, quấn khăn choàng ra khỏi cửa.
Bên cạnh tiểu khu là trung tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/2228937/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.