Tối ba mươi, dưới quê vô cùng náo nhiệt, nhà nhà sum vầy ăn uống no say,mấy người đàn ông uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, pháo hoa pháo dâyvang mãi đến hai, ba giờ đêm.
Ánh sáng ban mai phía chân trời hơi lộ ra, pháo lại nổ đùng đoàng, cửa sổ từng nhà trong thôn đều bị rungđến độ phát ra tiếng lộp cộp, tiếp đó, bọn trẻ con vừa mới thức dậy đãvội xin tiền mừng tuổi, khắp nơi tràn ngập tiếng cười, tiếng chúc mừng.
Tôn Bằng nghiễm nhiên bị tiếng pháo đánh thức, mò tìm điện thoại di động, vừa nhìn thì chưa tới sáu giờ.
Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ, người bên gối đưa lưng về phía anh, nằm sát mép giường, ngủ rất yên ổn.
Anh nghiêng sang kề sát cô, vươn tay kéo cô vào lòng, vén những sợi tóc dài mềm mại ngăn cách giữa họ sang một bên, hôn bờ vai cô, nhắm mắt lại lần nữa.
Chóp mũi toàn là hương thơm của ngọn tóc cô.
Khôngđến một phút sau, Tôn Bằng chợt mở mắt ra, luồn tay vào trong áo ngủvuốt ve làn da cô, chợt thận trọng chống nửa người dậy, dùng mu bàn taythử trán cô.
Nhiệt độ này rõ ràng không ổn.
Trần Nham co tròn người, hai tay đặt bên mặt, không nhúc nhích.
Tôn Bằng tỉnh táo ngồi dậy, dịch góc chăn cho cô, xoay người xuống giường,nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống lầu, một lát sau lại trởvào.
Anh ở bên giường sờ đầu cô, kêu cô một tiếng, ôm cô ngồi dậy.
Trần Nham đã sớm mơ mơ màng màng thức dậy, hoặc là nói cũng không biết mình có ngủ hay không.
Tối qua cô ăn cơm cùng gia đình họ xong sớm là đi lên ngủ, sau đó cũngkhông biết anh vào phòng lúc nào. Đến sau nửa đêm, cô chỉ cảm thấy toànthân càng ngày càng nóng, cả người giống như bị rút hết gân cốt, khôngcó cả sức xoay người.
Cứ nửa mê nửa tỉnh như vậy, cô mơ hồ nhậnra có lẽ mình đã phát sốt rồi. Hai ngày trước đã bắt đầu có chút khóchịu, không biết là lạnh hay là do không quen khí hậu, đêm nay rốt cuộcbộc phát. Cô rất ít khi bị ốm, hồi đại học từng bị sốt hai lần, nhưngluôn không nói tiếng nào gắng gượng ngủ ở kí túc xá hai ngày để bệnh đỡhơn.
Ban đêm cô không ngừng thôi miên mình, ngủ đi ngủ đi, có lẽ thức dậy là khỏi thôi.
Tôn Bằng ngồi bên giường, ôm cô vào lòng, đưa cái cốc đến bên môi cô,“Ngoan nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp…” Anh đút viên thuốc nhỏ màu trắngtrong lòng bàn tay cho cô, dỗ cô uống hơn nửa cốc nước.
Cả người Trần Nham nóng hổi, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Anh dịch chăn lên trên, hai cánh tay ôm lấy cô qua tấm chăn, môi kề vào đỉnh đầu cô, khe khẽ thở dài.
Đau lòng hơn nữa cũng được, chuyện ốm đau này không thể nào chia sẻ được, chỉ có thể lo lắng suông.
Một lát sau, bên ngoài chiêng trống vang ầm trời, dưới lầu nhà mình cũngbắt đầu có người chúc tết kêu la chúc mừng, làm cho căn phòng càng thêmyên tĩnh.
“Muốn ăn thứ gì không?”
Trần Nham lắc đầu, nhắm mắt lại.
“Đi bệnh viện nhé?”
Cô vẫn lắc đầu.
Nếu như ở trong thành phố, anh sẽ không cần suy nghĩ dẫn cô đến bệnh viện,nhưng phòng khám bệnh gần nhất cách chỗ này nửa tiếng ngồi xe, sáng mùng một tết cũng không gọi xe được, đi xe điện tới lại phải phơi gió, ngẫmnghĩ lại vẫn thôi đi thì hơn.
“Ngủ thêm một lúc nữa đi, buổi trưa vẫn không hạ sốt thì chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Anh dịch người một chút, muốn để cô nằm ngang, không ngờ cô lại chậm rãi xoay người, khe khẽ ôm lấy hông anh.
Từ đêm cô đã bắt đầu khó chịu, khó chịu đến mức cảm thấy cô đơn, yếu ớt, muốn về nhà.
Cô vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng tim đập khe khẽ kia, đặt hết trọng lượng toàn thân vào người anh, dựa vào anh.
“Conthấy Đại Bằng vừa mới xuống, gọi hai đứa xuống ăn sáng chứ ạ?” Chị dâuTôn Bằng sắp xếp bàn ăn, liếc nhìn cầu thang, khẽ hỏi mẹ Tôn.
MẹTôn dùng muỗng chia bánh trôi nước vào trong mấy cái chén, “Không cầnđâu, Tiểu Trần thấy khó chịu, chờ hai đứa nó tự xuống ăn.”
Tôn Phi và Thiến Thiến ngồi một bên đã bưng chén sang ăn trước, mẹ Tôn bảo họ coi chừng nóng.
“Khó chịu ư?” Chị dâu nhướng mày hỏi.
“Ừm, Đại Bằng vừa xuống tìm thuốc hạ sốt… bị sốt rồi…” Mẹ Tôn nhìn chị mộtcái, lại thấp giọng nói với Tôn Phi và Thiến Thiến, “Lát nữa hai đứa nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn, có nghe không?”
Thiến Thiến ngoan ngoãn gật đầu. Tôn Phi đang cúi đầu giống như không nghe thấy, lè lưỡi liếm bánh trôi trong muỗng.
Chị dâu lẩm bẩm trong miệng, “Cảm lạnh hay là thế nào? Không phải chứ, máy sưởi cũng luôn bật cho hai đứa mà, sao phát sốt chứ…”
Tôn Bằng dựa lưng vào đầu giường, ôm lấy cô bằng tư thế có hơi khó khăn, không nhúc nhích.
Cô rất ít khi làm nũng với anh như vậy.
Anh luồn tay vào trong chăn nắm một tay cô, nhẹ nhàng bóp xương tay cô, anh khẽ nói, “Nằm xuống đi, anh ngủ với em một lát…”
Anh kéo tay cô ôm lấy cổ mình, cánh tay luồn qua chân cô, bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt vào giữa giường.
Trong một loạt tiếng vải sột soạt, anh cởi quần áo ngoài, đưa nửa người vào trong chăn, ôm cô vào lòng.
“Ôm anh đi, đổ mồ hôi là khỏe thôi…” Môi anh dán vào cái trán nóng bừng của cô, khẽ nói.
Trần Nham vô cùng nghe lời ôm chặt hông anh.
Qua lớp áo ngủ, bàn tay anh vỗ nhẹ lưng cô có nhịp điệu, dỗ cô vào giấc ngủ.
Trần Nham vùi đầu vào ngực anh, ngửi mùi của anh, vừa yên lòng thì lại nhớra việc gì đó, “Có phải anh phải đi sang nhà Mã Quân không?”
“Emngủ rồi đi, anh ăn cơm sẽ về.” Hai ngày trước anh đã hẹn xong với MãQuân, mùng một tết dẫn Trần Nham đến nhà anh ta chúc tết, buổi trưa cùng tụ tập một bàn mạt chược với hai người anh em nhỏ khác trong thôn.
Trần Nham buông anh ra, “Anh đi đi, em ngủ một lát là đỡ thôi.”
Anh nắm tay cô đặt trở lại hông mình, nhắm mắt, ậm ừ, “Không nói nữa, ngủ đi…”
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến đủ mọi tiếng cười đùa nói chuyện, đầu cô quá nặng, dần dần không nghe thấy gì nữa cả.
Khi Trần Nham tỉnh lại lần nữa, đổ mồ hôi đầy người, tóc ướt dính vào cổ.Tôn Bằng không có trong phòng, so với buổi sáng, sắc trời bên ngoàingược lại tối sầm, có vẻ sắp trở trời.
Cô nghiêng nửa người sang, nhìn điện thoại di động, một giờ trưa.
Đã hạ sốt, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trở mình, ánh mắt ngay đối diện cánh cửa.
Cửa bị đẩy hé ra, trong khe hở ấy, một đôi mắt lộ ra.
“Tôn Phi…” Trần Nham gọi một tiếng, mặc áo khoác bên ngoài áo ngủ, dựa vào giường ngồi dậy.
Tôn Phi dè dặt đẩy cửa ra, đi vào, nhìn cô, rồi đi đến bên bệ cửa sổ. Anhta kéo rèm cửa sổ ra, rồi lại kéo vào, giống như đang chơi trò chơi.
Trong tia sáng chớp nháy không ngừng khép lại, Trần Nham nhìn bóng lưng anh ta, hỏi, “Có phải ở đây hơi buồn chán không?”
Anh ta không nói gì, lặp lại động tác trên tay không hề chán.
“Có muốn về đi làm không?”
Anh ta chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Muốn.”
Trần Nham mím môi, “Còn hai ngày nữa là chúng ta sẽ về.”
Anh ta nhìn cô, không biết nghe có hiểu hay không, quay đầu lại, tiếp tục kéo rèm cửa sổ chơi.
Một lúc sau nữa, cánh cửa lại có thêm một bé con nhút nhát đến. Trần Nham nghiêng đầu, cười với bé.
Thiến Thiến có chút bẽn lẽn đi vào, nhìn cô, chạy tới kéo tay Tôn Phi, nóiđầy ngọt ngào, “Chúng ta xuống dưới chơi có được không?”
Ánh mắt Tôn Phi trống rỗng nhìn bé, anh ta bị hai bàn tay nhỏ của bé lôi kéo, từ từ đi ra ngoài phòng.
Khi hai người xuống lầu vừa vặn đụng phải chị dâu Tôn Bằng, không biết đãnói gì, tiếp đó, Trần Nham nghe thấy bước chân kia càng lúc càng gần.Chị dâu Tôn Bằng bưng cốc nước đi vào.
“Tiểu Trần, có thấy khá hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn chị.” Trần Nham đón lấy cốc nước.
Chị ngồi xuống mép giường, ân cần hỏi, “Có đói bụng không. Xuống ăn cơm đi, đặc biệt để lại đồ ăn cho em đó.”
Cô không đói chút nào, nhưng theo phép lịch sự vẫn nói một câu, “Được, lát nữa em xuống ăn.”
Chị dâu lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên nói, “Bây giờ tình cảm của Tôn Phivới hai em tốt thật, biết em bị ốm, lên đây vịn khe cửa nhìn em đến mấylần, nhưng cũng không phát ra tiếng.”
Trần Nham cười cười.
Chị lại nói, “Đại Bằng gọi điện thoại về, vừa ăn cơm xong, cũng không biết có uống rượu hay không, nói là lát nữa sẽ về.”
Trần Nham gật đầu.
“Bố mẹ và anh cả cũng đi thăm họ hàng rồi, chị không đi, mấy người họ hàngbên nhà họ chị đều không muốn gặp. Về sau nếu em vào cửa nhà này thì emsẽ biết. Em gả vào đây, thì chị cũng coi như có thêm một người tròchuyện.” Chị ngước mắt nhìn xung quanh, khẽ cảm khái: “Gia đình này emkhông biết đâu, cũng phải hai năm nay mới giống một cái nhà, khi chị vừa gả vào, cuộc sống đó em không dám nghĩ đâu. Để xây cái nhà thế này, một ít tiền mấy năm nay vất vả lắm mới để dành được cũng móc sạch, của cảiquá ít, cuộc sống chật vật…”
Chị nói những lời này, Trần Nham chỉ thản nhiên nghe.
May mà chị cũng không muốn cô nói tiếp, vẫn nói một mạch, “Có điều sau nàyhai đứa cũng sẽ không quay về, chắc chắn là muốn sống yên ổn trong thành phố. Như thế nào đi nữa, thì sống trong thành phố tốt hơn dưới quê, chỉ là Tôn Phi…”
Nói được nửa câu, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyềnđến tiếng chó sủa dữ dội và tiếng Tôn Phi, tiếng la khóc từ xa đến gầncủa Thiến Thiến.
Chị dâu Tôn Bằng và Trần Nham đều giật nảy mình.
Chị dâu Tôn Bằng gần như là bật dậy từ trên giường, chạy xuống lầu như bay, miệng la “Muốn chết mà muốn chết rồi mà!”
Một con chó dại không biết từ đâu chui ra đang dồn sức đuổi theo Tôn Phikhông tha. Tôn Phi bế Thiến Thiến trong tay, một mạch kêu la chạy vàosân, còn chưa kịp nhảy vào cửa nhà, thì con chó lớn kia nhào mạnh tới đè anh ta ngã xuống đất. Chị dâu Tôn Bằng chạy xuống thấy, cầm lấy cáicuốc dựng đứng bên tường sân đập con chó. Con chó hoang kia bị đập haicái, sủa hai tiếng, lại thử tấn công lần nữa, cuối cùng không địch lạicái cuốc nên chạy đi.
Chị dâu Tôn Bằng vội vàng ôm lấy ThiếnThiến từ trên người Tôn Phi, kiểm tra người bé, sốt ruột đến mức vừa dỗvừa mắng: “Con ngu này, bị cắn chưa hả? Tao thấy mày bị cắn chết mớiđược! Xem lần sau mày có còn nghe lời hay không? Hả? Còn nghe lời haykhông?”
Thiến Thiến khóc đến độ thở không ra hơi. Chị dâu TônBằng vỗ lưng bé, hung dữ liếc nhìn Tôn Phi còn nằm khóc dưới đất, “Lầnsau mày cách xa Thiến Thiến của tao một chút…”
Trần Nham vội vã đi xuống lầu, trong thoáng chốc bị cảnh này làm khiếp sợ.
Cô nhìn chị dâu Tôn Bằng một cái, đi tới kéo Tôn Phi. Tôn Phi cao to, nằmlì dưới đất, cô bệnh nặng mới khỏi, tốn rất nhiều sức mới kéo anh ta từdưới đất lên được.
Cô phủi bụi trên người anh ta, “Có bị thương không?”
Tôn Phi chỉ lo ôm đầu la hét gào khóc, đâu còn biết nói chuyện nữa.
Tiếng khóc nức nở của Tôn Phi đứt ruột đứt gan, gần như đáng sợ, nếu như đâylà lần đầu tiên Trần Nham thấy Tôn Phi khóc, thì đoán chừng cô sẽ bịdọa, không dám đến gần, nhưng bây giờ cô đã quen rồi.
Cô dùng hết sức kéo anh ta vào phòng khách, để anh ta ngồi khóc một mình, chạy lênthấm ướt khăn lông của mình, xuống giúp anh ta lau mặt.
Tôn Bằngcòn chưa đi đến cổng đã nghe thấy tiếng khóc trong nhà truyền ra. Tráitim như bị bóp chặt bước nhanh vào cửa, dần dần phân biệt được âm thanhnày bắt nguồn từ Tôn Phi và Thiến Thiến.
Trần Nham và Tôn Phi ngồi trong phòng khách, chị dâu anh và Thiến Thiến ở trong phòng.
“Em không sao…” Trần Nham đẩy tay anh ra, nhìn Tôn Phi, “Anh ấy và Thiến Thiến chơi ngoài cổng, bị chó đuổi theo.”
Tôn Bằng thoáng sửng sốt, “Thiến Thiến thì sao, thế nào rồi?”
Trần Nham lắc đầu, “Chị dâu kiểm tra qua rồi, không sao.”
Tôn Bằng yên lặng một chút, nhìn Tôn Phi, từ từ ngồi xuống.
Anh quan sát anh ta một hồi, lát sau khom người lần lượt vén hai ống quầncủa anh ta lên, tỉ mỉ nhìn một cái, đứng bật dậy, đi vào bếp.
Trần Nham thấy anh lấy một chùm chìa khóa nhỏ trong khay trà trong bếp, kéoTôn Phi lên, nói với cô, “Anh ấy bị cắn vào chân rồi, anh dẫn anh ấy đến trạm phòng chống dịch bệnh tiêm một mũi.”
Trần Nham đứng lên, “Anh lái xe đi sao? Em lên lấy khăn choàng giúp anh…”
“Không sao đâu, em ăn chút gì rồi ngủ thêm một lúc đi, lát nữa bọn anh về.” Anh nói xong rồi kéo Tôn Phi đang khóc sướt mướt đi.
Không biết có phải trạm phòng chống dịch bệnh xa lắm không, mà mãi đến nămgiờ chiều bọn họ cũng chưa có tin tức gì, những người khác trong nhàcũng chưa về. Cô gửi tin nhắn cho Tôn Bằng nhưng anh không trả lời.
Ngày đầu năm mới, gia đình này bao phủ trong một bầu không khí tế nhị.
Trần Nham đứng trước cửa sổ trong phòng, lẳng lặng nhìn chăm chú cái cây đối diện, trong ánh chiều tà, vài con chim đang bay lượn vòng quanh một góc mái hiên.
Ngủ nữa sẽ nhức đầu, cô không biết đã đứng ngây ngốc trước cửa sổ bao lâu, cho đến khi di động vang lên.
“Thế nào rồi, cô con dâu mới, dưới quê có vui không?”
Đây là lời thăm hỏi từ phương xa gửi đến của Phùng Bối Bối cũng về quê đón tết.
Nghe được giọng nói quen thuộc đáng yêu này, Trần Nham rốt cuộc không nhịn được cong khóe môi, “Vui lắm.”
“Có phải người nhà họ coi cô như báu vật không. Tôi đoán cũng đoán được, chắc chắn là vui mừng muốn chết rồi.”
Trần Nham cười không thành tiếng, kể đại khái tình hình như thế cho cô ấy.Bối Bối cũng trò chuyện một ít chuyện trong nhà với cô. Hai người cườitán gẫu, bỗng nhiên, Bối Bối không nghe thấy giọng nói bên kia nữa.
“Sao không nói chuyện vậy. A lô, có đang nghe không đấy?”
Một lát sau, Bối Bối nghe thấy trong ống nghe khe khẽ truyền đến một câu, “Tuyết rơi rồi…”
Ngoài cửa sổ, tuyết bay lả tả từ trên trời xuống, lóe lên ánh sáng màu trắng nhạt giữa không trung, xoay tròn rơi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]