Buổi tối ăn cơm,bố Tôn và anh hai Tôn Bằng đều rất khách sáo với Trần Nham. Trước đó Tôn Bằng đã đánh tiếng, cho nên trên bàn cơm mẹ Tôn cũng chỉ hỏi mấy câumang tính tượng trưng về tình hình trong nhà cô, không ngừng bảo cô ănnhiều đồ ăn.
Trần Nham cảm thấy, một nhà Tôn Bằng chính là giađình nông thôn bình thường nhất, cả nhà đều rất phấn khởi khi đứa contrai lớn và đứa con trai nhỏ về ăn tết. Cho dù bố Tôn và anh hai anhhiền lành ít nói hơn một chút, nhưng sự nhiệt tình trong lòng ấy cũngđược bộc lộ trong lời nói. Sau khi anh hai anh về nhìn thấy Tôn Bằng thì không nói gì, chỉ cười cười, lặng lẽ lục hết tủ trong phòng khách, xách ra một chai rượu rắn ngâm bằng thủy tinh.
Bảy, tám người vâyquanh chiếc bàn tròn lớn đầy món ăn, giống như là đón tết sớm. Ngoài Tôn Phi ra, ba người đàn ông không nói nhiều mà chỉ chạm cốc.
Cả gia đình, người nhiệt tình nhất chính là chị dâu của Tôn Bằng, nhiệt tìnhđến mức Trần Nham có chút chịu không nổi, vừa gắp thức ăn cho cô vừa múc canh. Cô đều cố hết sức đón nhận một cách tự nhiên.
Trong lúc để ly rượu xuống, Tôn Bằng nhìn chén của cô, “Ăn không nổi thì đừng cố.”
Cô “ừm” một tiếng.
Đối mặt với một đại gia đình như thế này, cô khó tránh khỏi việc câu nệ.Nhưng sâu trong nội tâm cô, lại vô cùng mong đợi bầu không khí gia đìnhmỹ mãn thế này.
Ăn cơm xong, Tôn Bằng bảo Trần Nham lên lầutrước, anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/2228930/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.