“Đường dài dâng hiến cho phương xa,
Đóa hoa hồng dâng hiến cho tình yêu
Em lấy gì dâng hiến cho người,
Người tình của em.
Mây trắng dâng hiến cho sân thể dục,
Dòng Trường Giang dâng hiến cho biển cả,
Tôi lấy gì dâng hiến cho bạn,
Người bạn của tôi.
Tôi lấy gì dâng hiến cho người,
Tôi không ngừng hỏi,
Tôi không ngừng kiếm tìm…”
Hát từ từ đến phần lên cao giọng, lạc giọng rồi.
Dưới ánh đèn chói lọi, đối diện với gần ngàn đồng nghiệp dưới sân khấu, Trần Nham chỉ có thể nhìn thấy đầu người đen nghịt. Đại não gần như trốngrỗng, ngay cả hồi hộp cũng không còn.
Tiếng ca tiếp tục phát ra từ trong miệng một cách cứng nhắc, chỉ nghĩ sao hết thảy việc này còn chưa kết thúc.
Khi bài hát quá nửa, theo một tràng tiếng vỗ tay rào rào, trong khóe mắt,Phùng Bối Bối đang ôm một bó hoa nhanh chóng chạy tới từ một góc sânkhấu.
Tặng hoa cho cô, rồi ôm cô, Phùng Bối Bối nói bên tai cô, “Yêu cô yêu cô, cố lên…”
Trong sự bao trùm của ánh đèn và tiếng nhạc, trong lòng Trần Nham vốn đã cứng đờ cả người vô cùng cảm động, không kịp bày tỏ gì cả, người này lạichạy đi cực nhanh như một cơn gió.
Rốt cuộc hát xong một bài,tiếng vỗ tay vang lên, ánh đèn tối dần. Mấy phút ngắn ngủi, Trần Nhamcảm giác như mình đã chạy marathon, đưa mất nửa cái mạng.
Xuống phía sau hậu trường rộn ràng, Bối Bối đi sang, sờ mặt cô một cái, im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/2228926/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.