Chương trước
Chương sau
Sở Hưu này hành xử phách lối bá đạo như vậy, thời gian ngắn thôi đã hoàn toàn khống chế Cự Linh Bang, ép buộc nhiều thế lực thần phục như vậy.

Phù Vân đạo trưởng rất có tiếng trong võ lâm Bắc 'Yên, cũng thua trong tay y, thậm chí trực tiếp trọng thương. Cho dù là một vị thủ tọa võ viện cùng một thủ toa thiện đường của Đại Quang Minh Tự đồng thời xuất thủ cũng không làm gì được y. Toàn bộ võ lâm Bắc Yên còn ai hàng phục được Sở Hưu?

Yên Kinh Thành, trong phòng nghị sự của Trấn Võ Đường,

Từ khi Trấn Võ Đường thành lập tới giờ, Sở Hưu rất ít khi ở đây.

Giờ Hư Độ đã ra mặt, Sở Hưu cũng biết e rằng mình đã gần chạm tới giới hạn của Đại Quang Minh Tự, chính vì vậy y cũng định thu liễm lại một chút, tạm thời không xuất thủ. Cho nên y trở lại Trấn Võ Đường bế quan, thuận tiện gọi tất cả mọi người tới bàn bạc.

Lúc này trong phòng nghị sự của Trấn Võ Đường có hơn mười người, trừ Thẩm Phi Ưng ra còn lại đều là gia chủ chưởng môn các thế lực nhỏ bị cưỡng ép gia nhập Trấn Võ Đường.

Mọi người ở đây trừ Thẩm Phi Ưng càng đi càng đen ra, những người còn lại đều thấp thỏm, âm thăm châu đầu ghé tai bàn tán, không biết Sở Hưu gọi bọn họ tới làm gì.

Có điều giờ đám người này đã không còn tâm lý phản kháng nữa, ngay cả Ðại Quang Minh Tự cũng không quản được Sở Hưu, bọn họ lấy gì ra phản kháng?

Đúng lúc này, Sở Hưu bước vào trong cửa, phòng nghị sự vốn đang ồn ào lập tức thanh tĩnh trở lại.

Thẩm Phi Ưng lập tức đứng lên, cung kính thi lễ Tham kiến Sở đại nhân!”

Những người còn lại thấy cảnh này đành đứng dậy thí lễ nói: "Tham kiến Sở đại nhân!"

Sở Hưu ngồi vào ghế chủ, tùy ý phất tay nói: “Không cần đa lễ. Ta biết phần lớn các ngươi trong số các ngươi, phải nói là ngoại trừ Thẩm bang chủ ra, những người khác ngoài miệng nói tham kiến chứ thực chất trong lòng chỉ hận ta không thể lập tức chết phải không?”

Thẩm Phi Ưng nhất định phải đi theo Sở Hưu tới cùng, càng đi càng đen. Sở Hưu chết hẳn cũng chẳng có kết cục tốt. Cho nên dù vì chính bản thân hắn cũng phải trung thành với Sở Hưu, nhưng những người khác thì không nhất định.

Đám người ở đây không ai nói gì, rõ rằng đã chấp nhận hiện thực này.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Thật ra ta rất chú trọng quy củ, dưa hái sớm chưa chắc đã không ngọt. Nhưng đã ăn dưa dẫu sao cũng phải cấp cho ít lợi lộc mới phải”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp ném cho Thẩm Phi Ưng vài cuốn sách.

Thẩm Phi Ưng nghỉ hoặc cầm thứ đó lên lật xem, gương mặt lập tức lộ vẻ vui mừng như điên, ngay cánh tay cũng run khẽ.

Mọi người ở đây đều hiếu kỳ, rốt cuộc Sở Hưu đưa gì cho Thẩm Phi Ưng mà khiến hắn kích động như vậy?

Sở Hưu chỉ vào Thẩm Phi Ưng nói: “Thẩm bang chủ chịu khó làm việc, đương nhiên phải được khen thưởng. Thứ trong tay hắn không phải công pháp mà chỉ là vài bản chép tay. Đây là bản chép tay về những thứ liên quan tới cô đọng Võ Đạo Chân Đan mà đường chủ các đời của Quan Trung Hình Đường ghi lại.

Trong đó có cả ghi chép vẽ ngưng tụ Chân Đan của Sở Cuồng Ca và Quan Tư Vũ”

Nghe xong lời này, hơi thở của đám người lập tức gấp gáp hẳn lên.

Những người ở đây có không ít là Thiên Nhân Hợp Nhất, những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của môn phái nhỏ như bọn họ thiếu nhất là gì? Trừ công pháp ra chính là căn cơ.

Bản ghi chép về ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan này chính là căn cơ, chỉ những thế lực có vài vị tông sư võ đạo mới có thứ này.

Cũng như Thẩm Phi Ưng, hẳn bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã lâu, đang thiếu nhất chính là thứ này.

Phương Đại Thông đã bước vào tông sư võ đạo từ sớm, nhưng hắn không giao thứ này cho Thẩm Phi Ưng.

Cho nên Phương Đại Thông thật ra cũng có phần phòng bị Thẩm Phi Ưng, còn đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Phi Ưng thù ghét Phương Đại Thông.

Ghi chép của các vị tông sư võ đạo Quan Trung Hình Đường mà Sở Hưu vừa ném ra quả thật rất hấp dẫn.

Tới giờ, có vẻ bọn họ mới hiểu khác biệt giữa Chính đạo mà Ma đạo.

Cái gọi là võ lâm Chính đạo, đại đa số đều là chỉ nói không làm, luôn kiếm một số lý do đường hoàng ra lừa dối người ta.

Trước kia Nhiếp Nhân Long là kẻ am hiểu chuyện này. Liên minh trừ ma do hắn thành lập với lý do đường hoàng, đại nghĩa lãm liệt, nhưng lợi ích thực tế lại chẳng có bao nhiêu.

Nếu đã là võ lâm Chính đạo, vậy đương nhiên phải lấy chính khí đại nghĩa lên đầu, mở miệng ngậm miệng ra đòi lợi ích lợi lộc, vậy ra cái gì?

Còn Sở Hưu đại biểu cho Ma đạo làm việc, lại đơn giản hơn nhiều. Ngươi làm việc cho ta, ta cho ngươi ích lợi, chỉ đơn giản như vậy thôi, ngược lại khiến bọn họ cảm thấy rất không tệ.

Có điều ngay lúc này Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Thẩm bang chủ chú tâm làm việc giúp ta, đương nhiên ta không bạc đãi hẳn. Có điều đãi ngộ đó, tạm thời các ngươi không có.”

Có một gia chủ gia tộc nhỏ không nhịn được hỏi: “Vậy thưa Sở đại nhân, rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào mới có đãi ngộ như vậy?"

Sở Hưu vung tay lên nói: “Đơn giản thôi, giúp Trấn Võ Đường làm việc là được.

Ta cùng hòa thượng Đại Quang Minh Tự có hiệp nghị, thời gian này tạm thời không xuất thủ. Nhưng các ngươi lại khác, có thể tùy ý làm việc.

Thời gian tới nếu ai có thể khiến một thế lực thần phục Trấn Võ Đường, ta bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì đều có thể tới chỗ ta nhận phần thưởng.

Bất luận công pháp bí điển hay là ghi chép về việc ngưng đan, thậm chí các ngươi muốn ta đích thân chỉ điểm võ đạo cũng được”

Nghe xong lời này, hô hấp của đám người càng thêm gấp rút.

Sở Hưu nói mấy lời này chính hợp ý muốn bọn họ, đều là thứ bọn họ đang cần.

Những thế lực thế gia nhỏ này đang thiếu chính là căn cơ truyền thừa, giờ Sở Hưu có thể cho bọn họ tất cả, vậy gia nhập Trấn Võ Đường cũng không phải chuyện quá khó xử.

Sở Hưu vẫy vẫy tay, bảo những người này tạm thời đi khỏi, Mai Khinh Liên đi tới kinh ngạc nói: “Ngươi hào phóng thật, bí điển quý giá cất giữ bao năm của Quan Trung Hình Đường, ngươi cứ thế đưa ra ngoài à?"

Sở Hưu thản nhiên nói: “Những thứ này trong mắt bọn họ là bí điển, nhưng trong mắt ngươi với ta chỉ là thứ bình thường mà thôi, không cần để tâm.

Giải quyết chuyện Bắc Yên cho sớm, cho Hạng Long một câu trả lời, sau đó ta định tới Ngụy Quận một chuyến”

Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Tới Ngụy Quận làm gì?”

Ngụy Quận ngày trước chỉ là một nước nhỏ, cho dù đặt tới hiện tại cũng chỉ lớn hơn một số quận của Bắc Yên một chút, thực lực lại không mạnh.

Đặc biệt là sau khi Liễu Công Nguyên và Thẩm Trường Bình chết, Thương Lan Kiếm Tông đã bị loại khỏi ca dao giang hồ.

Giờ có không ít tông môn nghĩ cách thay thế vị trí của Thương Lan Kiếm Tông, có điều Phong Mãn Lâu vẫn chưa quyết định.

Muốn thành tông môn trên ca dao giang hồ, không chỉ căn thực lực, còn phải có căn cơ.

Cho nên Phong Mãn Lâu nhất định phải thận trọng, nếu không tùy tiện xếp một tông môn vào ca dao giang hồ, kết quả chưa được mấy năm đã bị người ta tiêu diệt, như vậy kẻ mất mặt chính là Phong Mãn Lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.