Chương trước
Chương sau
Sở Hưu trầm giọng nói: "Thực lực Thương Lan Kiếm Tông ra sao giang hồ đều hiểu, nhưng ngươi từng thấy kiếm pháp mà Thẩm Bạch đã dùng chưa? Đương nhiên ngươi cũng có thể hiểu đó là cơ duyên của bản thân Thẩm Bạch, không liên quan gì tới Thương Lan Kiếm Tông. Nhưng theo ta được biết, sau khi ta phế bỏ Thẩm Bạch, hẳn vẫn luôn bế sinh tử quan trong Thương Lan Kiếm Tông, chưa từng ra ngoài. Cho nên theo suy đoán của ta, Thương Lan Kiếm Tông còn ấn giấu bí mật gì đó mà người ngoài không biết.

Hơn nữa lúc trước La Thần Quân của Thiên Môn còn đòi Thẩm Bạch từ chỗ ta. Không phải hẳn để ý tới thiên phú thực lực của Thẩm Bạch mà là một thứ trên người Thẩm Bạch.

Trừ thứ kiếm pháp kinh người kia, ta thật sự không nghĩ ra trên người Thẩm Bạch còn gì khiến La Thần Quân chú ý nữa.

Cho nên đợi sau khi bên phía Bắc Yên ổn định, ta định tới Ngụy Quận xem thử. Dù sao theo lý mà nói Ngụy Quận cũng thuộc về Bắc Yên, ta thân là đại đô đốc Trấn Võ Đường, mang người tới Ngụy Quận cũng rất hợp lý, không phải sao?”

Mai Khinh Liên kinh ngạc nhìn Sở Hưu, nàng không ngờ Sở Hưu lại nghĩ được nhiều như vậy.

Thật ra trận chiến đó xảy ra rất nhiều sự kiện lớn, khiến cho đa số mọi người không để ý tới rất nhiều thứ.

Sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Sở Hưu, tiếp đó là La Thần Quân. Sau nữa chuyện Dạ Thiều Nam và Bái Nguyệt Giáo được công bố càng khiến toàn bộ giang hồ chấn động, ai còn chú ý tới một kẻ như Thẩm Bạch?

Sau khi phân phó nhiệm vụ cho tất cả mọi người, Sở Hưu trực tiếp tiến vào bế quan.

Những thế lực vốn dĩ bị ép buộc gia nhập Trấn Võ Đường sau khi chứng kiện lợi ích lại ra tay tàn nhẫn hơn bất cứ ai, bắt đầu điên cưỡng tấn công những đối thủ hay gia tộc môn phái ko bất hòa với mình.

Dù sao trước đó bọn họ cũng có mâu thuẫn với những gia tộc tông môn này, có điều lúc thường chỉ là xích mích nhỏ, khiến cho xung đột được khống chế rong phạm vi nhất định.

Còn giờ bọn họ thăng cấp xung đột đó lên, những thứ Sở Hưu lấy ra cũng vừa vặn cho bọn họ lý do khai chiến.

Thật ra thủ đoạn của Sở Hưu rất đơn giản, chỉ là uy hiếp và dụ dỗ mà thôi

Những thế lực cứng rẳn, người ta không quan tâm tới uy hiếp của ngươi, cũng chẳng để ý tới thủ đoạn dụ dỗ, cách này đương nhiên vô dụng.

Nhưng trên giang hồ này số người ham sống sợ chết thấy lợi đen lòng chiếm đa số, cho nên chiêu này của Sở Hưu vô cùng hữu dụng.

Một tháng sau, trong Thẩm gia trang.

Trang chủ tân nhiệm Thẩm gia trang, Thẩm Trường Minh đang vô cùng đắc ý lật xem một số công pháp bí điển đổi được từ chỗ Sở Hưu.

Mặc dù Thẩm Trường Bình gia chủ đời trước của Thẩm gia chết trong tay Sở Hưu, nhưng Thẩm Trường Minh lại không hận thù gì Sở Hưu.

Gia chủ tiền nhiệm không chết, lấy đâu ra cơ hội cho hắn trở thành gia chủ?

Huống hồ ngày trước khi Thẩm Trường Bình làm gia chủ, cách làm việc luôn có phần cổ hú, cố chấp Mặc dù danh tiếng của Thẩm gia trang không tệ, nhưng thực tế Thẩm gia trang lại không nhận được mấy lợi lộc.

Còn giờ Thẩm gia trang gia nhập Trấn Võ Đường, làm việc không cần cố ky, trực tiếp ra tay cưỡng ép áp đảo một gia tộc nhỏ khác, bức bách họ gia nhập Trấn Võ Đường, hẳn cũng thuận lợi nhận được phần thưởng của Sở Hưu.

Đương ngươi hiên trong đó không chỉ có công lao của hắn, cũng nhờ danh tiếng của Trấn Võ Đường.

Đúng lúc này, một đệ tử hốt hoảng chạy vào. Thẩm Trường Minh cau mày nói: "Gấp gáp cái gì? Chẳng phải ta bảo ngươi tới thuyết phục Lý gia gia nhập Trấn Võ Đường à? Sao vậy, đối phương cự tuyệt?"

Lý gia cùng Thẩm gia có quan hệ thông gia, khoảng cách đôi bên lại xa xôi, cho nên không có xung đột về lợi ích; quan hệ vẫn không tệ.

Thẩm Trường Minh đang tính, nếu hắn thuyết phục được Lý gia gia nhập Trấn Võ Đường, vậy chẳng phải không đánh mà thẳng, nhận thêm một phần thưởng?

Cho nên thời gian vừa qua hắn liên tục phái tâm phúc của mình tới Lý gia tiến hành thuyết phục.

Đệ tử kia vẻ mặt ủy khuất nói: “Vốn chúng ta đã sắp thành công, có thư tay do ngài đích thân viết, Lý gia đã sắp đồng ý. Không ngờ cuối cùng lại bị người khác quấy nhiễu.”

Thẩm Trường Minh cau mày nói: "Ai ăn gan hùm mật báo dám tới quấy nhiễu việc tốt của Thẩm gia ta?”

Đệ tử kia nói: "Đối phương mặc đạo bào, nói mình là người của Trấn Võ Đường”

Thẩm Trường Minh nghe vậy sửng sốt, Trấn Võ Đường? Thế này là sao? Chẳng lẽ là hiểu lầm?

“Chuyện này tạm thời gác lại, sau này hãng nói”

Sau khi phân phó xong, Thẩm Trường Minh lập tức lên đường tới Yên Kinh Thành, báo cáo lại mọi chuyện cho Sở Hưu.

Lúc này trong tổng bộ Trấn Võ Đường tại Yên Kinh Thành, đám người Sở Hưu, Mai Khinh Liên cùng Đường Nha đều có mặt..

Thẩm Trường Minh thấp thỏm thuật lại mọi chuyện xong, đứng nhìn Sở Hưu một lúc lâu. Lúc này Sở Hưu mới phất tay, thản nhiên nói: "Được, chuyện này tạm thời ngươi không cần quan tâm. Có điều ngươi làm không tệ, tới tìm Triệu Thừa Binh nhận một phần thưởng nữa”

Sau khi Thẩm Trường Minh mừng rỡ đi khỏi, Mai Khinh Liên mới hừ khẽ một tiếng nói: "Mặc đạo bào? Chắc chẳn là đám người Âm Sơn Phái rồi, bọn chúng dám làm việc quá giới hạn như vậy à!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không tính là vi phạm. Ngũ Ương đạo trưởng đối nội ta đối ngoại, bọn họ muốn thu nhận Lý gia vào trong Trấn Võ Đường, khiến thế lực đó hoàn toàn thành của Trấn Võ Đường, không ính là phá hoại quy củ, chúng ta cưỡng ép xuất thủ cũng là vô lý.”

Mai Khinh Liên kinh ngạc nhìn Sở Hưu: “Ý ngươi là chuyện này bỏ qua hay sao?”

Mai Khinh Liên không lạ gì tính cách Sở Hưu, không đến mức có thù tất báo cũng chẳng kém bao nhiêu.

Thế nhưng giờ Sở Hưu lại nói đám người Ngũ Ương đạo trưởng không vi phạm quy củ, đúng là chuyện lạ.

Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Ai nói ta bỏ qua? Ngũ Ương đạo trưởng biết hành động này là đang thăm dò ranh giới cuối cùng của chúng ta, bất kể chuyện này do hắn làm hay đệ tử hắn làm, dù sao cũng là liên quan tới hắn.

Ngươi làm mười ta làm mười lăm, vừa vặn trên sổ công lao của ta còn kém một chút, vậy dùng mục tiêu mà Ngũ Ương đạo trưởng đã chọn là được”

“Ngươi biết động tĩnh đám người của đám Ngũ Ương đạo trưởng à?”

Sở Hưu lấy một phong thứ ra giao cho Mai Khinh Liên nói: “Ta không biết, nhưng có người biết.

Đây là tình báo Hạng Võ cho ta, Ngũ Ương đạo trưởng đúng ra rất to gan, không ngờ hẳn lại định kéo cả Thần Vũ Môn vào Trấn Võ Đường, nói chính xác hơn là kéo về phe của hẳn.

Ta đã giao con đường buôn bán của Cự Linh Bang cho Hạng Võ, Hạng Võ cũng coi như có qua có lại. Hắn là người Bắc Yên, đám người Ngũ Ương đạo trưởng có làm việc bí mật đến đây cũng không thoát khỏi con mắt hắn”

Mai Khinh Liên đọc lướt qua nội dung tình báo, cau mày nói: “Yến Hoài Nam sẽ gia nhập Trấn Võ Đường? Trừ phi như lúc ngươi đối phó với Phương Đại Thông, trực tiếp giết chết đối phương sau đó khống chế Thần Vũ Môn, nếu không Yến Hoài Nam sẽ tuyệt đối không làm chuyện như vậy.

Một vị cao thủ có danh tiếng trên giang hồ, có thứ hạng trên Phong Vân Bảng, làm sao cam tâm dẫn cả Thần Vũ Môn thành chó săn cho triều đình?”

Sở Hưu gõ bàn nói: "Mỗi người đều có thứ mình muốn nhưng lại không lấy được, không chừng Ngữ Ương đạo trưởng tìm được thứ như vậy thì sao?

Nửa tháng nữa là tiệc mừng ngàn năm thành lập của Thần Vũ Môn, đến lúc đó chúng ta cũng tới xem trò hay.

Ta không làm được chuyện hại người lợi mình, chẳng lẽ không làm được chuyện hại người không lợi mình?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.