Hiện giờ, đám học sinh thể thao còn lại đã ngừng hết lại, vừa thở hổn hển vừa nghi hoặc nhìn về phía này.
Nam sinh đeo băng đô tiến lại gần Trần Gia Ngư thêm hai bước, đưa tay ra và nói với giọng điệu bất lịch sự: "Ê, trả bóng đây."
Trần Gia Ngư nheo mắt, cậu đã nhận ra đối phương.
Diêu Lương Huy, một học sinh thể thao của trường. Nghe nói bố mở công ty thương mại, gia đình khá giả, bình thường khá hào phóng nên rất được đám học sinh thể thao quý mến, coi như là có chút tiếng tăm. Tất nhiên, có bao nhiêu người quý mến thật lòng thì không rõ.
"Cậu xô vào người rồi." Trần Gia Ngư kẹp quả bóng bằng cánh tay, nhìn Diêu Lương Huy, lạnh lùng nói: "Xin lỗi trước."
Diêu Lương Huy sửng sốt, sau đó khẽ nâng khóe miệng lên: "Vừa rồi chỉ là không cẩn thận trượt chân, huống hồ tôi đã nói xin lỗi rồi."
“Không có thành ý, chúng tôi không tiếp nhận.” Tay còn lại của Trần Gia Ngư chỉ vào túi rác văng ra khỏi tay của Hầu Tử Phàm khi nãy, cùng với đống rác vương vãi xung quanh, “Còn nữa, thu dọn luôn những thứ này.”
Diêu Lương Huy liếc nhìn đống rác – cục giấy, túi đựng đồ ăn vặt, chai nước, văn phòng phẩm bỏ đi... Thậm chí còn có nửa bát mì khô nóng thối um bị lật úp, có thể nói là gi gỉ gì gi cái gì cũng có. Sắc mặt của y tối sầm lại.
"Đưa bóng đây, tôi không muốn nói lại lần thứ hai."
Trần Gia Ngư mặt không đổi sắc: "Xin lỗi, dọn sạch, tôi không muốn nói lại lần thứ hai."
"..."
Bầu không khí im lìm chết chóc bao trùm toàn bộ sân bóng rổ, sau đó là hàng loạt tiếng thì thầm trong ngạc nhiên.
"Vãi cứt, thằng này định bật Diêu Lương Huy à."
"Bảo lão Diêu đi quét rác? Thằng này có bị điên không thế."
“Lớp nào vậy?”
"Trông quen quen..."
...
Hầu Tử Phàm cũng sững người.
"Lão Trần... mày lợi hại thật đấy."
Hầu Tử Phàm vừa sốc vừa cảm động.
Đối mặt với một đám học sinh thể thao vóc dáng cao lớn, ý nghĩ cúi đầu nhân nhượng theo bản năng bị gạt sang một bên, sau đó Hầu Tử Phàm đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm Diêu Lương Huy với ánh mắt nghiêm nghị: "Đúng, xin lỗi! Quét rác!"
Anh em đứng ra ra mặt cho mình, mình không thể hèn nhát được.
Xin lỗi chỉ là thứ yếu, không thể thua về mặt khí thế!
Không thể làm mất mặt anh em!
Nhất định!
Trong ánh chiều tà hơi chói mắt, Diêu Lương Huy không thèm để ý đến Hầu Tử Phàm mà híp hai mắt lại, chậm rãi tiến về phía Trần Gia Ngư thêm vài bước.
Mãi cho đến khi cách Trần Gia Ngư một bước, y mới chịu dừng lại và quan sát cậu.
Trần Gia Ngư đáp lại bằng ánh mắt bình tĩnh.
Hai người có chiều cao tương đương, lúc này lại đang đứng đối mặt nên gần như ngang hàng với nhau. Chỉ khác là làn da ngăm đen và thân hình cường tráng của Diêu Lương Huy khiến Trần Gia Ngư với người mảnh khảnh và sở hữu làn da trắng nõn trông có hơi quá thanh tú và xinh đẹp.
Nhưng một khi nhận thấy sự bình tĩnh và điềm nhiên trong đôi mắt của người thanh niên ấy thì mới cảm nhận được "anh chàng này không hề đơn giản chút nào".
"Ồ... Tôi biết cậu." Diêu Lương Huy híp mắt, chậm rãi nói ra từng chữ: "Trần Gia Ngư lớp Ba đúng không?"
Trần Gia Ngư vẫn không lộ biểu cảm gì hay đáp lại câu nào.
"Con người tôi không kiên nhẫn cho lắm. Cảnh cáo cậu lần cuối, đưa quả bóng đây." Diêu Lương Huy cười như không cười, "Trước khi tôi nổi giận thì hãy biết điều."
Vài học sinh thể thao khác cũng tiến lại gần vài bước.
Mặc dù chưa phải là ép buộc nhưng thái độ không hề thân thiện.
Trần Gia Ngư thản nhiên đấp: "Tôi vừa mới nói rồi, do tai của cậu kém nghe không rõ hay là do đầu óc có vấn đề nên nghe không hiểu?"
Hai mắt của Diêu Lương Huy đột nhiên híp lại, một giây sau thì cười, "Được thôi, Trần Gia Ngư, không ngờ mày còn rất ngông."
Y nhìn Trần Gia Ngư với vẻ đăm chiêu, còn sự khinh bỉ trong mắt thì gần như biến thành hiện thực: "Nếu tao không xin lỗi hay quét rác thì mày định làm gì?"
Một giây sau,
Trần Gia Ngư trả lời y bằng hành động.
Cậu lắc tay, ném quả bóng rổ về một hướng nào đó.
Quả bóng vẽ một đường vòng cung giữa không trung, bay qua một nửa sân thể dục, rồi rơi thẳng xuống——
Thùng rác.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Một học sinh thể thao ở gần đó nhất sải bước đi tới, thò đầu vào nhìn thì suýt nữa nôn ra.
"Cmn, ghê vừa thôi chứ!"
Trong cái thùng rác đặt cạnh nhà ăn này có hơn nửa thùng là đồ ăn thừa, lúc này tất cả đã trộn lẫn vào nhau, không tài nào nhìn ra nổi ban đầu là thứ gì nữa. Ngoài ra trên đó còn đọng một lớp váng dầu màu vàng sậm siêu dày. Sau một buổi chiều lên men, mớ thập cẩm tỏa ra một mùi chua chua khó ngửi, phải nói là độ sát thương của nó có thể sánh ngang với vũ khí hóa học cỡ nhỏ.
Và quả bóng rổ kia đang nổi lềnh phềnh trên lớp váng dầu đậm đặc đó.
Cậu học sinh thể thao nhích đến gần thùng rác với vẻ mặt bất lực, sau đó run rẩy vươn đôi tay ra, cẩn thận, chậm rãi lấy quả bóng rổ ra khỏi đó.
Quả bóng rổ bị bao phủ bởi lớp váng dầu trông thật kinh khủng.
Nam sinh đeo băng đô tên là Diêu Lương Huy nhìn thấy thế thì tức giận đến nỗi phát run lên.
“Quả bóng này là quả bóng phiên bản giới hạn mà bố tao từ mang về nước ngoài!” Y tức giận như gà trống xù lông xù cánh, “Trần Gia Ngư, mày cố ý đúng không!”
Trần Gia Ngư vẫn rất bình tĩnh, "Xin lỗi, trượt tay."
???
Trượt tay?
Và vừa hay lại chui tọt vào thùng rác cách đó hơn chục mét?
Con bọn tao là một lũ ngốc?
Tất cả đều im lặng không nói nên lời.
Diêu Lương Huy nhìn chằm chằm vào Trần Gia Ngư với vẻ hằm hằm, nắm chặt tay nói: "Gan mày to đấy, hay là nghĩ nội quy của trường không cho phép đánh nhau nên mới tự tin như này? Mày có biết là camera giám sát của trường đã không bật hai ngày này rồi không?"
Lời đe dọa sắp biến thành hành động.
Nghe vậy, Hầu Tử Phàm đã hơi hoảng sợ.
Mặc dù nhà trường đã có quy định, nếu học sinh đánh nhau nhẹ thì kiểm điểm trước toàn trường, nặng thì phạt đuổi học, nhưng với mấy thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi đang cái tuổi máu nóng này, có khi chỉ vài chuyện cỏn con như hạt thóc cũng sẽ lập tức châm ngòi cho cơn giận của chúng.
Một khi cơn giận bùng lên mà camera lại không được bật, thì nội quy trường học có ràng buộc nổi rất khó nói.
Nếu thực sự xảy ra đánh nhau – bên kia là một đám học sinh thể thao cường tráng – Hầu Tử Phàm không cho rằng Trần Gia Ngư sẽ làm được như mấy nam chính trong phim truyền hình – bộc phát sức mạnh kinh khủng, lấy một địch nhiều!
Cùng lúc đó, đám học sinh thể thao còn lại cũng từng bước tiến lại gần với sắc mặt u ám, vòng tròn đang thu dần lại.
Trần Gia Ngư vẫn bình tĩnh đứng đó như không cảm nhận được nguy hiểm gì.
"Lão Trần, chạy mau!" Hầu Tử Phàm đột nhiên tiến lên chắn trước mặt Trần Gia Ngư với khí thế thấy chết không sờn, "Lão Trần, cảm ơn mày đã ra mặt giúp tao. Ê mấy thằng kia, định làm gì thì vào đây... không liên quan gì đến bạn tao!"
Giọng điệu và biểu cảm đều vô cùng bi tráng, chỉ còn mỗi đoạn nhạc nền "Gió thổi hiu hiu, sông Dịch lạnh buốt, tráng sĩ ra đi không hẹn ngày về."
Trần Gia Ngư đã đứng ra ra mặt cho mình, vì vậy mình không thể không thèm đoái hoài đến nghĩa khí, đặt bạn bè vào chốn hiểm nguy!
Nhưng cậu ta còn chưa kịp hóa thân vào vai diễn xong thì đã bị đẩy ra ngay giây tiếp theo.
Hầu Tử Phàm: "???"
Trần Gia Ngư mỉm cười: "Yên tâm, cho tụi nó thêm mười lá gan cũng không dám đánh tao."
Hầu Tử Phàm: "..."
Hình như đầu óc của thằng bạn mình nó không được bình thường cho lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]