"Mẹ nó, mày thích chết đúng không?" Diêu Lương Huy giận đến mức vung nắm đấm lên: "Để tao cho mày biết thế nào là..."
"Là gì, định làm gì?!"
Đột nhiên có người hét lớn.
Khung cảnh như bị nhấn nút tạm dừng, nắm đấm đang giơ lên của Diêu Lương Huy đột nhiên dừng lại giữa không trung. Y quay cái đầu cứng ngắc lại thì thấy một người đàn ông trung niên mặt đen xì, đang nghiến răng nghiến lợi đứng cách đó không xa.
Tất cả mọi người biết ông ta.
Từ Uông Dương, chủ nhiệm khoa Giáo dục và Chính trị của trường Trung học Thực nghiệm, biệt danh Từ lão hổ.
Nghe nói khi còn trẻ ông đã đi bộ đội, thậm chí còn là bộ đội đặc chủng, sau khi về hưu được biên chế vào làm giáo viên. Ở trường Trung học Thực nghiệm, cái tên Từ lão hổ chẳng khác nào sấm bên tai, không ai không biết, đến nỗi dọa được trẻ con dừng khóc đêm chứ chẳng đùa.
Trên sân thể dục, một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc đang bao trùm, mọi thứ rơi vào đình trệ.
Trông như một cơn bão sắp ập đến.
Đầu Diêu Lương Huy đang ong ong.
Tại sao Từ lão hổ lại xuất hiện đúng vào thời điểm này, không sớm cũng không muộn?
Những người khác cũng đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao.
Chỉ có Trần Gia Ngư vẫn giữ bình tĩnh.
Từ Uông Dương sải bước đi tới; ánh mắt dữ dằn quét qua tất cả mọi người, cơ mặt thì nhăn lại: "Làm cái gì đấy, mấy thằng ranh này định làm cái gì đấy! Đây là trường học, định coi trời bằng vung rồi đúng hay không?"
Khi nhìn thấy rác trên mặt đất thì ông còn tức giận hơn, quát to: "Cái gì đây, sao sân thể dục lại bẩn như này?"
"Thưa chủ nhiệm Từ, là họ bắt nạt bọn em." Trần Gia Ngư chỉ vào Diêu Lương Huy, vẻ mặt bình tĩnh chuyển ngay sang điệu bộ căm phẫn sục sôi, đồng thời lên án với sự ấm ức trong giọng điệu, "Bọn em đi đổ rác, nhưng bị cậu ta xô ngã nên mới làm đổ rác. Em yêu cầu cậu ta xin lỗi nhưng cậu ta không nghe, lại còn dọa đánh em nữa!”
Chưa hết, cậu đưa tay qua kéo Hầu Tử Phàm để chỉ cho Từ Uông Dương vết thương ở khuỷu tay của người sau.
Từ Uông Dương lập tức nổi trận lôi đình: "Quá đáng quá thể rồi!"
Diêu Lương Huy tức đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Sao không nói cả việc ném bóng rổ của tôi vào thùng rác đi? Cậu có biết quả bóng của tôi trị giá bao nhiêu không..."
Còn chưa nói xong đã bị Từ Uông Dương đá vào bắp chân.
Diêu Lương Huy bị đá tý thì khuỵu xuống đất, thở hổn hển, không nói nổi mấy lời tiếp theo.
"Đừng có nói sang chuyện khác!" Từ Uông Dương giận tím mặt nhìn những người khác, "Tôi hỏi các cậu, là cậu này đụng vào người ta trước, khiến sân thể dục bị bẩn đúng không?"
Đám học sinh thể thao còn lại thất thần nhìn nhau, cả bọn ngơ ngác, muốn giúp Diêu Lương Huy phủ nhận điều đó, nhưng lại không tài nào nói ra nổi lời nói dối trái với lương tâm của mình.
Vẻ mặt ngập ngừng đã nói lên tất cả!
Từ Uông Dương càng bực hơn, trừng mắt nhìn Diêu Lương Huy, rống to: "Đã xô vào người ta xong giờ lại còn gây gổ?!"
Diêu Lương Huy mạnh miệng cãi: "Em chưa đánh ai!"
“Lại còn định cãi, chính mắt tôi nhìn thấy! Nếu tôi không đến, cậu đã định đánh người ta rồi đúng không! Đừng nghĩ nhà có tiền là có thể coi thường kỷ luật của nhà trường! Lập tức xin lỗi hai bạn học này ngay!" Đôi bàn tay to của Từ Uông Dương nắm lấy cổ áo của Diêu Lương Huy. Rõ ràng là Diêu Lương Huy cao hơn vài cm, nhưng giờ trông lại chẳng khác nào một con gà con đang được một người trưởng thành xách theo.
Diêu Lương Huy nghiến răng, rất khí phách mà nói một câu với vẻ không cam lòng: "Em không!"
Nhưng câu tiếp theo của Từ Uông Dương đã đập tan sự quật cường tội nghiệp kia.
"Xin lỗi, hoặc xử phạt, chọn đi!"
Diêu Lương Huy khuất phục.
Y cúi đầu xuống, gần như rít ra ba chữ từ kẽ răng.
"Rất xin lỗi."
"To hơn!"
"Rất, rất xin lỗi!"
Sau khi bắt Diêu Lương Huy phải xin lỗi, Từ Uông Dương vẫn còn chưa hết bức nên quay sang nhìn đám học sinh thể thao.
"Mấy người các cậu dư thừa năng lượng dư thừa quá, không có nơi nào để giải tỏa đúng không? Đi lấy chổi quét sạch từng góc sân thể dục cho tôi, quét xong mới được về!"
Đám học sinh thể thao lập tức tan vỡ.
Sau khi trút giận xong, Từ Uông Dương đột nhiên quay lại nhìn Trần Gia Ngư và Hầu Tử Phàm nói: "Được rồi, hai em về trước đi, về sau nếu bọn họ dám tìm quấy rối thì cứ đến báo cho tôi!"
Trần Gia Ngư vội vàng nói: "Dạ vâng, cảm ơn chủ nhiệm Từ!"
Đi được chục bước, hai người ngoái đầu nhìn lại.
Đám học sinh thể thao đang dọn dẹp sân thể dục, người nào người nấy đều vô cùng ủ rũ.
"Đáng đời."
Hầu Tử Phàm thấy rất hãnh diện, nhìn Trần Gia Ngư với vẻ biết ơn: "Lão Trần, rất nghĩa khí, may mà có mày giúp tao, nếu không tao chỉ có thể coi như là gặp xui xẻo..."
Sau đó thì thắc mắc: "Mà này, sao vừa rồi mày bình tĩnh vậy, không sợ tụi nó đánh hay sao? Hay là mày nghĩ tụi nó không dám đánh thật?"
"Tao biết là sẽ có người tới."
"??? Sao mày biết?"
Trần Gia Ngư đưa tay chỉ chỉ.
Cách đó không xa là một cô gái đang mỉm cười đầy dịu dàng.
"Thái Giai Di?" Hầu Tử Phàm sửng sốt một hồi, "Liên quan gì đến cô ấy?"
Trần Gia Ngư giải thích.
Khi cậu yêu cầu Diêu Lương Huy xin lỗi Hầu Tử Phàm, nhưng bị đối phương từ chối thì đã nhìn thấy Thái Giai Di đang đi cách đó không xa đột nhiên đổi hướng…
Từ cổng trường sang phía tòa nhà văn phòng.
Cổng trường và tòa nhà văn phòng nằm ở phía đông và phía nam – mà cô lại đột nhiên chuyển sang một hướng khác – thì theo Trần Gia Ngư, chín mươi chín phần trăm là Thái Giai Di đang đi tìm người để ngăn mâu thuẫn căng thẳng đến mức trở nên bất lợi cho họ.
Dù sao thì cô nàng này rất ư là “thâm tàng bất lộ”, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên về điều này.
Hơn nữa bất kể Thái Giai Di tìm được lãnh đạo trường nào, miễn là xác nhận được Diêu Lương Huy là người gây ra vụ việc trước, và lãnh đạo trường được chứng kiến "tội" đánh người của cậu ta thì phe bên mình sẽ ở thế bất bại.
Dựa trên cơ sở đó, Trần Gia Ngư để cục diện leo thang đến mức bế tắc, khó có thể giải quyết, bắt Diêu Lương Huy phải chịu thiệt thòi lớn.
Cậu khá hài lòng với kết quả này.
Tất nhiên, ngay cả khi mọi thứ không diễn ra như mong đợi thì cậu vẫn không sợ đám người Diêu Lương Huy.
...
Hầu Tử Phàm hỏi: "Ý của mày là mày chỉ nhìn thấy Thái Giai Di đi về phía tòa nhà văn phòng là đã đoán được cô ấy đi tìm lãnh đạo trường?"
Trần Gia Ngư khẽ gật đầu.
Trời…
Hầu Tử Phàm kinh ngạc đến mức hồi lâu không nói nên lời.
Cô nàng bước đến cạnh Trần Gia Ngư, nhìn cậu bằng đôi mắt mèo theo cách đầy dịu dàng và thuần khiết, xen lẫn chút sùng bái: "Bạn học Trần, cậu thông minh thật đấy."
Trần Gia Ngư trông có vẻ thẹn thùng: "Nào có, chỉ là suy luận đơn giản thôi. Cậu còn thông minh hơn, nhỉ bạn học Thái, thấy tình hình không ổn lập tức đi tìm người ngay, may mà vừa kịp."
Thích trà thì hai ta cùng trà.
Thái Giai Di cười khúc khích: "Bạn học Trần, đôi khi, khiêm tốn quá mức không phải là một đức tính tốt mà là đạo đức giả."
Trần Gia Ngư: "..."
Chậc chậc, con nhỏ mồm mép.
Nhưng... để nói chuyện phiếm thì cũng khá thú vị.
Sau sự việc với Diêu Lương Huy vừa rồi, giữa hai người hình như còn nảy sinh một sự ăn ý mơ hồ.
Hầu Tử Phàm nhìn Trần Gia Ngư, rồi nhìn Thái Giai Di, sau đó đột nhiên thấy mình có vẻ hơi thừa thãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]