Dao găm trắng bạc dí sát trước mắt, lông mi Liễu Huyền An khẽ run nhưng không trốn tránh. Bởi vì trong nháy mắt lưỡi dao lóe lên, ba ngàn thế giới trong đầu y đột nhiên càng trở nên tươi đẹp muôn màu, trời xanh bao la hùng vĩ, nhật nguyệt cùng tỏa sáng rực rỡ.
Liễu nhị công tử vô cùng kinh ngạc phát hiện, đứng giữa lằn ranh sống chết, tư tưởng của y đã một bước nhảy vọt lên tầng cao mới. Rất nhiều nhân quả trước kia khổ sở mãi không tìm được, nay đều bộc lộ phần chân thực nhất tựa như mây mù bị gió thổi tan, đại đạo ngay trước mắt chỉ cần giơ tay ra là với tới được.
"Keng" một tiếng, lưỡi dao bị đánh rơi xuống đất.
Vân Du buồn bực hỏi: "Giữ y lại vô dụng, vì sao không cho ta giết?"
Nam nhân đeo mặt nạ trả lời "Bởi vì có giết cũng vô dụng không kém."
"Ít nhất đỡ chướng mắt!" Vân Du cắm dao vào trong vỏ, càng nghĩ càng thấy tức giận. Bạch Hạc Sơn Trang nói ít cũng phải hơn tám trăm đệ tử, nghe nói đến ông già nhóm củi cũng biết bắt mạch xem bệnh, chỉ chừa lại duy nhất tên sâu gạo thất học thất nghiệp này là không, thế mà vẫn xui xẻo bắt trúng. Bây giờ Liễu gia phát hiện có người mất tích, trước mắt không bàn bọn họ có đi báo quan lục soát núi hay không, ít nhất cũng sẽ gia tăng cảnh giác, làm sao còn cơ hội bắt người thứ hai?
Bởi vì đủ loại sự tích của Liễu Huyền An quá rách nát, tệ hại đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188597/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.