A Ninh không gọi tỉnh được công tử nhà mình, đành phải một mình làm việc của hai người, chạy khắp nơi như con quay. Sau khi Liễu Huyền An nhìn thấy thì cực kỳ khó hiểu, liền thắc mắc hỏi cậu rõ ràng mọi người không phải rất bận, vì sao chỉ có mình ngươi thở hồng hộc chạy qua chạy lại?
"......"
Câu hỏi hồn nhiên của y khiến A Ninh vừa tức vừa buồn cười. Liễu Huyền An vươn tay kéo người lại, lau mồ hôi, lại moi mấy quả trái cây mát lạnh từ chỗ "bàn thờ" đưa cho cậu: "Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?"
"Chắc là một tháng." Trước kia A Ninh cũng chưa từng tham dự mấy hoạt động thế này, kinh nghiệm đều nghe từ miệng người khác, "Hình như nhị trang chủ còn muốn đi qua mấy thôn xóm phụ cận khám bệnh từ thiện cho người già, sẽ dẫn theo vài đệ tử. Đến lúc đó ở đây thiếu nhân lực, công tử không thể lười biếng nữa đâu."
Liễu Huyền An nằm xuống, để sau, để sau rồi nói tiếp.
Các đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang đã quá quen với tác phong của nhị công tử nhà mình, trang chủ lăm lăm cầm gậy đánh không chừa, cưới không được công chúa cũng không thấy hối cải, vẫn đi đến đâu nằm đến đó như cũ, có thể thấy là lười biếng bẩm sinh chứ không phải thủ đoạn gian dối. Thậm chí có đệ tử còn hoài nghi đây có phải một chứng bệnh hiếm gặp hay không, thích ngủ, hay ngẩn người, dễ hoảng hốt, lại còn ăn nói linh tinh, càng nghĩ càng giống! Vì thế mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188598/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.