Tuy Lương Thú tận lực suy nghĩ biện pháp cứu Khổ Hựu ra ngoài, nhưng một mặt vẫn không quá mức lo lắng. Hắn đường đường là tổng thống lĩnh quân đồn trú Tây Nam, nếu sau khi bị bắt chỉ có thể trơ mắt chờ người ta đến cứu thì cũng quá không có tư cách chỉ huy mấy vạn đại quân rồi.
Một tiểu binh nói: "Không chừng Vương gia đang trông mong Khổ thống lĩnh thuận tiện xách theo hai ba tên cùng về đấy."
Đồng bạn chung quanh âm thầm tỏ vẻ tán thành, đúng vậy, vào nhà kẻ trộm mà không vơ vét sạch thì không phải phong cách của Vương gia nhà chúng ta!
Mà trên thực tế, Tiểu Khổ đúng là đang đau khổ cân nhắc làm sao lợi dụng tốt cơ hội này. Hôm qua là lần đầu tiên hắn "gặp mặt" Mộc Triệt, tuy mắt bị che một tầng vải sa dày, chỉ nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn kia cũng đủ để kẻ khác sinh ra chán ghét và khó chịu cực độ —— Âm thanh này quan hệ mật thiết đến mấy vạn vụ thảm án vùng Tây Nam, từ bán vợ đợ con, giết chồng giết vợ, tự cắt tứ chi đến dùng cổ độc, mỗi một giọt máu giọt lệ của bá tánh bị hại đều không thể thiếu giọng nói xui khiến của kẻ kia.
Ô Mông Vân Nhạc kéo ống tay áo Mộc Triệt van nài: "Ta phải chữa khỏi cho hắn, dù là một cái chớp mắt ngắn ngủi cũng được, nhất định phải để hắn nhìn thấy dung mạo của ta."
"Man tộc Tây Bắc làm sao biết thưởng thức mỹ nhân tuyệt sắc, dù mắt chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188440/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.