*Giải thích một chút, trong nguyên tác từ đầu truyện đến giờ mọi người luôn gọi em An là 懒蛋 (lại đản - trứng lười),cho nên tiêu đề của chương này viết cho đúng phải là "Vẫn là một cái trứng lười tròn tròn trơn trơn", nhưng vì không tìm thấy từ tương đương trong TV nên editor đổi luôn thành "sâu lười", nay giải thích rõ để mọi người muốn tìm thông tin thì có từ khóa để tìm cho dễ.
btw nhắc trứng lười lại nhớ con Gudetama, tại tên tiếng Trung của con này là 懒蛋蛋 (lại đản đản) lul.
----
Kiêu Vương điện hạ lúc này mang vẻ mặt do dự, chân mày hơi nhíu, không nhiều lắm, chỉ khoảng nửa phần, nhưng đối với cuộc trao đổi này mà nói lại giống như một nhúm muối điều vị trước khi món chính thịnh soạn được bưng lên, xuất hiện rất đúng lúc làm hương vị cả bàn tiệc lập tức trở nên sinh động phong phú. Những người trong tộc Loan Đao Ngân Nguyệt quả nhiên thi nhau nhảy bùm bùm vào nồi, chủ động mở miệng hỏi: "Vương gia đang muốn nói chuyện gì?"
Cao Lâm nghĩ thầm, đúng là buồn ngủ còn gặp chiếu manh.
"Người đúc ra thanh kiếm này tên Tống Trường Sinh, là chú kiếm sư giỏi nhất toàn Đại Diễm." Lương Thú nói, "Không chỉ thanh kiếm phá quân này, mười mấy năm trước hắn gần như tái tạo lại toàn bộ danh đao danh kiếm trong lịch sử, được toàn võ lâm Trung nguyên tung hô, người đến cầu rèn kiếm chen chúc trước nhà như muốn san bằng cánh cửa Tống trạch."
"Nếu trước mắt quá bận rộn thì đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188442/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.