Dù là tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi thì vẫn phải ăn cơm, không thể không có một cắc trong người được, vì thế ngay đêm đó Liễu đại công tử nhận được một tờ danh sách chi tiêu hàng ngày dài dằng dặc. Liễu Huyền An đứng bên cạnh thuyết minh, thật ra ta và A Ninh cũng không có bao nhiêu nhu cầu, chủ yếu là phải nuôi thêm một Vương gia nên hơi tốn kém chút.
Liễu Huyền Triệt khó hiểu, ta nuôi đệ là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao Kiêu Vương điện hạ cũng cần Bạch Hạc Sơn Trang nuôi?
"Bởi vì tháng sau Vương gia không còn bổng lộc nữa," Liễu Huyền An giải thích,"Hắn vừa mua cho ta một viên hồng ngọc rất đẹp, tiêu hết tiền rồi."
Liễu Huyền Triệt: "..."
Thân là trưởng tử Liễu thị, hắn có trách nhiệm dạy dỗ đệ đệ muội muội phải cần kiệm cung khiêm, tránh xa hoa lãng phí. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn mỗi dịp sinh nhật sâu lười hình như hắn chưa bao giờ bỏ tâm bỏ sức lựa chọn quà tặng, thậm chí có năm hành nghề bên ngoài nên không tặng gì luôn, quả thật là quên sạch sành sanh, thế nên lúc này hắn miễn cưỡng không mở miệng phê bình, đau đầu vung tay lên nói: "Tự đi tìm người lấy bạc đi."
Liễu Huyền An thành công lột được một tấm ngân phiếu, vừa ra cửa đã quẹo ngang đưa cho quản sự Kiêu Vương phủ. Quản sự tuổi còn trẻ chưa bao giờ gặp qua tình huống này, toàn thân chấn động không nói nên lời, liên tục lắp bắp xua tay cự tuyệt, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gio-lon-co-chon-quay-ve/2188438/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.