Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Lưu Hằng Sướng theo lệ thường vào dược phòng sắc thuốc cho Phượng Tiểu Kim. Cả đêm qua hắn không ngủ, hiện tại trái tim vẫn còn nơm nớp treo trên cổ họng, dược liệu sôi ùng ục trong nồi làm hương vị đắng chát vây kín khắp phòng, cũng khiến hắn càng dễ dàng suy nghĩ lung tung. Thuốc này tuy không có độc nhưng cũng không có tác dụng mấy đối với thương thế của Phượng Tiểu Kim, nói trắng ra thì chỉ ngang với uống một chén nước suông.

Hắn cẩn thận nhớ lại toàn bộ sự kiện từ ngày đầu tiên mình bước chân vào Bạch Phúc giáo, càng nhớ càng cảm thấy hình như mọi chuyện tiến triển quá mức thuận lợi. Từ ngày đó đến nay, chỉ cần là chuyện bản thân muốn làm, nơi mình muốn đi, tin tức mình muốn thám thính, gần như có thể hoàn toàn đạt được mục đích, mà sau lưng mỗi một phần vững chắc kia luôn có bàn tay Phượng Tiểu Kim lơ đãng thúc đẩy.

Hay là... Lưu Hằng Sướng rơi vào mâu thuẫn, hay là hắn thật sự đang giúp đỡ mình?

"Này!" Bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát của vu y, "Trông chừng thuốc của ngươi đi!"

Lưu Hằng Sướng giật mình hoàn hồn, luống cuống tay chân tắt lửa. Xưa nay vu y luôn chướng mắt hắn nên cũng không dây dưa nhiều. Lưu Hằng Sướng rót thuốc vào bát, lại ngồi thêm một lúc cho bình tĩnh lại rồi mới bưng thuốc về phía tiểu viện ở hướng tây nam.

Tình hình trong phòng vẫn như bình thường, Phượng Tiểu Kim đang ngồi bên cạnh bàn chà lau vũ khí của hắn, trên bàn đặt một bình trà. Lưu Hằng Sướng đặt chén thuốc xuống, nhắc nhở: "Phượng công tử, thuốc này không thể uống chung với trà."

"Vài đóa hoa mà thôi, là Vân Nhạc đưa tới cho ta." Phượng Tiểu Kim vẫn không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói, "Thuốc hôm nay nghe mùi có vẻ đắng hơn mọi lần."

"Ta không đổi dược liệu, có lẽ do sơ ý để lửa hơi lớn." Lưu Hằng Sướng đứng một bên vừa nói chuyện vừa âm thầm lưu ý sắc mặt đối phương. Nếu đã dám đến Bạch Phúc giáo nằm vùng, tố chất tâm lý của hắn bắt buộc phải mạnh hơn người thường không ít, hoảng thì có hoảng nhưng không đến mức hiện hết lo sợ lên mặt.

"Lửa lớn quá dược hiệu sẽ suy yếu, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chẳng phải ta chịu đắng vô ích rồi sao." Phượng Tiểu Kim thu kiếm vào vỏ, ra lệnh, "Đổ đi."

"Vâng, ta sẽ sắc lại chén khác cho ngài." Trống ngực Lưu Hằng Sướng đập nhanh hơn, từ sáng nay hắn đã hoài nghi, nếu Phượng Tiểu Kim đã nhìn ra mình có vấn đề từ lâu, vậy số thuốc trước nay rốt cuộc đối phương có uống hay không. Bây giờ chính tai nghe một câu như vậy lại cảm thấy mình đã có đáp án, hai bên giống như đối thủ trong ván cờ cố ý tìm kiếm một kẽ hở giữa khoảng cách trắng đen quá rạch ròi.

Mọi chuyện càng ngày càng sáng tỏ.

Sắc mặt Phượng Tiểu Kim vẫn như thường, Lưu Hằng Sướng lại ẩn ẩn cảm giác đây là một lời ám chỉ của số mệnh, ám chỉ rằng toàn bộ sự kiện liên quan đến mình đã đến thời điểm rồi, mà trong thời điểm đó chắc chắn sẽ xảy ra một số chuyện khó lường.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua.

Đến ngày thứ ba, chính là ngày Mộc Triệt tuyên bố phải chặt tay Khổ Hựu, lại cực kỳ yên tĩnh không có chuyện gì phát sinh, hơn nữa sau ngày hôm đó số lượng vu y đứng trông coi hắn đã từ từ giảm bớt, cuối cùng hoàn toàn không có ai nữa.

Trong phòng chỉ còn lại Lưu Hằng Sướng và Khổ Hựu.

Vì vậy Lưu Hằng Sướng càng chắc chắn bản thân không đoán sai. Ngày đó Mộc Triệt đứng bên bờ suối nói phải dùng khổ hình xử lý Khổ thống lĩnh chính là một phép thử, vào đêm tối trời kia nếu hắn tùy tiện xuống núi thì tám chín phần mười sẽ rơi vào bẫy, nếu thế thì bây giờ... Sau lưng hắn lại chảy một tầng mồ hôi lạnh, không sợ chết không có nghĩa là muốn đi tìm chết, ai cũng muốn sống, lần dạo qua quỷ môn quan này sợ là sẽ khắc ghi trong đầu mãi mãi.

Không thể lỗ mãng, không thể qua loa, không thể chắc mẩm, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải thấy biến không sợ hãi. Trong lòng Lưu Hằng Sướng thầm nhắc nhở mình đến mức nghẹn suốt hai ngày không nói gì, cuối cùng vẫn là Khổ Hựu chủ động lên tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì à?"

"Cái gì?"

"Đột nhiên bọn họ nới lỏng thái độ giám thị ngươi, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi." Khổ Hựu nặng nề lặp lại, "Ngươi cũng biết nguyên nhân?"

Lưu Hằng Sướng không lập tức trả lời mà cẩn thận nhìn hai bên. Tuy Khổ Hựu bị bịt mắt nhưng có thể cảm nhận được hành vi của hắn, lên tiếng trấn an: "Xung quanh không có ai theo dõi đâu, nói đi."

Lúc này Lưu Hằng Sướng mới kể lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Khổ Hựu hỏi: "Phượng Tiểu Kim là kiểu người thế nào?"

"Một kẻ... cực kỳ lạnh lùng." Lưu Hằng Sướng vắt hết khả năng để miêu tả cho chính xác, "Dường như hắn không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, cũng không nhúng tay vào chuyện trong Bạch Phúc giáo, chỉ như một vị khách sống nhờ ở đây, dẫn theo một đôi đệ muội nhỏ tuổi." Tuy Ô Mông Vân Du và Ô Mông Vân Nhạc đều gọi hắn là tiểu thúc thúc, nhưng có thể vì khuôn mặt kia vĩnh viễn ở lại tuổi mười bảy nên ba người thoạt nhìn càng giống huynh muội cùng tuổi.

Khổ Hựu đề nghị: "Ta muốn gặp riêng hắn."

"Được." Lưu Hằng Sướng gật đầu, "Xin Khổ thống lĩnh yên tâm, ta nhất định cố gắng sắp xếp."

Hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi: "Đã qua trưa, hôm nay vì sao Vân Nhạc cô nương còn chưa đến?"

"Có lẽ mục đích của bọn chúng đã đạt được rồi." Khổ Hựu nói, "Phượng Tiểu Kim rất quan tâm đến nàng ta?"

"Phải, cả Vân Du công tử nữa, đôi huynh muội kia dường như là ràng buộc duy nhất của hắn với chốn hồng trần." Lưu Hằng Sướng thu dọn hòm thuốc, "Ta không thể ở đây quá lâu, phải đi trước rồi. Đôi mắt của Khổ thống lĩnh ——"

"Không cần lo cho ta." Khổ Hựu cắt ngang lời hắn, "Mau đi làm việc đi."



Lưu Hằng Sướng đáp một tiếng rồi vội vàng xoay người rời khỏi tiểu viện. Trên đường trở về, hắn nhìn thấy một đoàn thị nữ của Ô Mông Vân Nhạc đang đi về một đầu khác.

"Kể từ hôm nay," Mộc Triệt nói, "Ngươi không cần đi gặp hắn nữa."

"Vì sao?" Ô Mông Vân Nhạc sốt ruột đứng lên, "Giáo chủ đã đáp ứng ta, để ta đi thuyết phục hắn gia nhập Bạch Phúc giáo."

"Ta đúng là đáp ứng, nhưng hình như ngươi không thể hoàn thành chuyện này." Mộc Triệt nói, "Hắn không có hứng thú gì đối với ngươi."

"Đó là vì đám đại phu vô năng kia không chữa khỏi được mắt cho hắn!"

"Vậy chờ cho mắt hắn bình phục rồi nói sau, trước lúc đó ngươi không cần đến gần gian tiểu viện kia nữa."

"Nhưng ta muốn gặp hắn." Ô Mông Vân Nhạc tiến lên hai bước vươn tay giữ chặt ống tay áo Mộc Triệt, nhưng chỉ bắt được một mảnh không khí. Mộc Triệt phất tay áo bỏ đi, bọn thị nữ lập tức nối đuôi nhau đi vào, người đứng đầu cung kính nói: "Thánh nữ, giáo chủ có lệnh, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì chúng ta không cần ra khỏi cửa."

"..." Ô Mông Vân Nhạc phiền não muốn xông thẳng ra ngoài, nhưng nàng không phải đối thủ của các thị nữ, cuối cùng chỉ có thể hờn giận quay vào phòng, trên đường còn xui xẻo đụng phải Viên Úc nên trong lòng càng thêm chán ghét, bèn nâng chân đi nhanh hơn như một đám mây nhẹ nhàng lướt qua người hắn ta.

Viên Úc không ngăn cản, nam tử đi bên cạnh hắn ta cười nhạo: "Viên huynh, thứ cho tiểu đệ nói thẳng, xem ra nàng không hề có chút hứng thú nào với huynh."

"Nàng không cần có hứng thú với ta, bởi vì ta cũng chỉ hứng thú mỗi khuôn mặt của nàng."

"Một nữ nhân vô tri nông cạn lại cực kỳ xinh đẹp, đúng là chỉ thích hợp để ăn mặc lộng lẫy rồi cung phụng trên thần đàn. Nếu là mỹ nhân, ta càng thích y nữ của Liễu gia bên kia hơn, nàng có nhựa sống tràn trề như một cái cây đang độ nở hoa, có thể khiến cho tất cả mọi người xung quanh cũng cảm nhận được sức sống bừng bừng từ nàng."

"Nhưng ít nhất ngươi vẫn chiếm được nữ nhân vô tri nông cạn, còn đóa hoa tươi đẹp kia chỉ có thể vĩnh viễn ngắm nhìn nó nở từ xa." Tầm mắt Viên Úc hướng về một đầu khác, "Đôi khi nữ nhân nông cạn một chút, đối với nam nhân mà nói lại không tính là chuyện xấu."

Gió thổi tan cuộc đối thoại của hai người, đồng thời cũng đưa hương hoa lay động bay khắp vùng Tây Nam.

"Giá!"

Giữa hương hoa phiêu đãng, một con tuấn mã màu trắng đang phi như bay, phía sau nó là một đoàn gia đinh người hầu hô to gọi nhỏ: "Tam tiểu thư! Xin người đi chậm một chút!"

Đoàn người hồng hộc đuổi theo, còn có một con ngựa nhỏ màu đỏ béo lùn bị lọt thỏm giữa một đàn chiến mã cao lớn chân dài, muốn dừng cũng không dừng lại được, chỉ có thể hồng hộc chạy đến văng hồn ra ngoài.

Cứ như vậy chạy một đường vào Thập Diện Cốc.

"Đại công tử! Nhị công tử!" Đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang những khi không cần cấp cứu thì ít có thời điểm phải chạy gấp gáp như thế, vô cùng không có thể thống, mà rõ ràng bây giờ đang không có tình huống nào khẩn cấp! Hai vị công tử Liễu gia đồng thời hé cửa, còn chưa kịp mở miệng, đệ tử đã phấn chấn hô lên: "Đại công tử, nhị công tử, hai người đoán xem là ai đến đây?"

Sau cánh cửa xuất hiện một vạt váy tung bay, sau đó là nửa khuôn mặt tươi cười: "Cái này cần gì phải đoán!"

"A Nguyện?" Liễu Huyền An cực kỳ kinh ngạc, vội vàng tiến lên đón muội muội. Liễu Nam Nguyện thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, trên đầu còn quấn một chiếc khăn vải rất khôi hài.

Liễu Huyền Triệt cười giáo huấn: "Cô nương mười sáu mà ăn mặc cứ như bà bà sáu mươi tuổi."

"Không để tóc xơ rối là được, cả quãng đường này ta đều cưỡi ngựa." Liễu Nam Nguyện vươn tay tháo khăn, mái tóc đen dài như thác, sáng như gấm vóc lập tức trút xuống. Tiểu binh Kiêu Vương phủ vốn tới cửa đưa hộp thức ăn cho Liễu Huyền An, vừa vào cửa đã thấy cô nương xinh đẹp đứng trong viện thì nhất thời đỏ bừng mặt, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên đặt vào đâu, hành lễ xong vội vàng bỏ chạy như ma đuổi.

Mải bỏ chạy nên suýt nữa đâm sầm vào ngực Cao phó tướng.

"Chậm một chút!" Cao Lâm giữ cánh tay hắn lại, "Gặp quỷ à?"

"Không phải, Liễu tam tiểu thư đến đây rồi." Tiểu binh vẫn chưa hết mặt đỏ tai hồng không thèm che giấu, người ta đường đường là đệ nhất mỹ nhân Đại Diễm, chỉ cần một ánh mắt thoáng qua cũng đủ khiến đối phương căng thẳng run cả tay.

"Chỗ ta vừa nghe thông truyền, hóa ra là người của Bạch Hạc Sơn Trang?" Ba huynh muội Liễu gia đã tập hợp ở đây hết. Cao Lâm sợ thiên hạ không loạn nên mau chóng đi tìm Vương gia nhà mình, giơ tay bẩm: "Vương gia, em vợ của người đến rồi."

Lương Thú đang bận bực bội với một trang quân báo địa phương rắm chó không kêu nên vẫn chưa nghe hiểu, nhưng ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Cao Lâm liền biết đối phương lại đến chọc ngoáy gì mình, vì thế lời ít ý nhiều mà lệnh, cút.

"Ta đã tận lực thông báo, là chính Vương gia người không muốn nghe, nếu tương lai Liễu nhị công tử trách tội ta không chịu trách nhiệm đâu đấy."

"Quay lại đây!"



"Hầy!" Cao Lâm đã có kinh nghiệm phong phú trong tình huống cút đến cút đi này, có thể nói là xử lý vô cùng mượt mà.

Lương Thú phân phó: "Nói."

"Khụ khụ!" Cao Lâm hắng giọng lặp lại, em vợ người đến rồi.

Tuy hắn ăn nói rành mạch, nhưng trên phương diện này Lương Thú rõ ràng vẫn còn cực kỳ xa lạ, mãi vẫn không hiểu: "Em vợ của ai?"

"Cũng không hẳn là của Vương gia người." Cao Lâm vui vẻ, "Liễu tam tiểu thư Liễu Nam Nguyện, lúc này đang ở chỗ Liễu nhị công tử."

Lương Thú vỗ bút lông sói xuống bàn kêu cạch một tiếng, kinh ngạc hỏi: "Nàng đến đây làm gì?"

"Ai mà biết được, có thể chỉ là đi ngang qua, dù sao cả hai huynh trưởng của nàng đều đang ở chỗ này." Cao Lâm nói, "Tiểu Tống chỉ vừa liếc mắt nhìn cô nương người ta một cái đã xuân tâm nảy mầm gào khóc chạy loạn như người rừng không thèm nhìn đường, suýt nữa thì tông cho bệnh nặng, phải nói là tiền đồ kinh người."

Lương Thú: "..."

Biểu hiện như thế là sao?

Để lấy lại thể diện cho Kiêu Vương phủ, Kiêu Vương điện hạ chỉ có thể tận lực biểu hiện bản thân sang trọng đẹp đẽ một chút. Trên bàn đá hậu viện đã đặt bảy tám món điểm tâm Giang Nam, Liễu Nam Nguyện chưa muốn ăn ngay, chỉ vội hỏi trước: "Lời đồn là thật sao? Nhị ca thật sự muốn thành thân với Kiêu Vương điện hạ?"

Lồng ngực Liễu Huyền Triệt cực kỳ khó chịu, vừa đến đã khơi ra đề tài này, không muốn nghe.

Liễu Huyền An lại vô cùng vui vẻ đáp, đúng vậy, tương lai chúng ta muốn thành thân.

Liễu Nam Nguyện lại hỏi: "Cho nên những gì viết trong thư nhà đều là sự thật?"

"Là thật." Liễu Huyền An gật đầu, "Cha mẹ có nói gì không?"

"Cha nhận được thư xong thì sầu não bứt râu trụi lủi. Về phần mẹ cũng nằm trên giường mất vài ngày, chủ yếu là, huynh biết đấy, thanh danh Kiêu Vương điện hạ ở vùng chúng ta không được tốt cho lắm." Liễu Nam Nguyện nói, "Nhưng sau đó Hoàng thượng đã phái người đến tâng bốc Vương gia cả buổi, còn nói việc này phải chờ bàn bạc sau, khuyên hai người không nên căng thẳng, cũng xem như ổn định được tinh thần cha mẹ ở nhà."

Liễu Huyền An nghe mà chột dạ, bởi vì y nhớ rõ cha mình rất thích hai chòm râu lưa thưa kia, lúc rảnh rỗi còn lấy cây kéo vàng nho nhỏ trong tay áo ra cẩn thận tỉa tót tân trang, bây giờ lại vì mình mà bị giật trụi, có thể thấy là lo âu thành bệnh. Hơn nữa triệu chứng còn rất rõ ràng, giống hệt như con chim anh vũ treo ngoài mái hiên hành lang mỗi lần nổi điên lên đều tự giật sạch lông đuôi mình.

Liễu Nam Nguyện thúc giục: "Vì sao huynh chỉ hỏi cha mẹ mà không hỏi phản ứng của ta?"

"Vậy muội phản ứng thế nào."

"Lúc ấy ta cực kỳ cảm động." Liễu Nam Nguyện kéo tay áo nhị ca, "Ta cho rằng huynh không muốn ta gả cho Kiêu Vương điện hạ nên hy sinh thân mình."

Liễu Huyền An: "... Muội nghĩ nhiều rồi."

"Đúng vậy, sau này ta mới biết." Liễu Nam Nguyện nói, "Lần này ta ra ngoài, càng tới gần Tây Nam càng nghe thấy người ta nói nhiều về nhị ca và Kiêu Vương điện hạ, còn gặp một ông chủ tửu lâu xui xẻo khóc lóc nói mình vất vả lắm mới mời được một vị sư phó làm điểm tâm ở Giang Nam về, chưa làm được vài ngày đã bị Vương gia dùng số tiền lớn cướp đi mất, nói là đưa về làm bánh đường cho nhị ca ăn."

Liễu Huyền An đánh giá chi tiết: "Ừm, hương vị đúng là rất được."

"Nhưng làm sao mà huynh lại phải lòng Kiêu Vương điện hạ." Liễu Nam Nguyện vẫn không tự giải thích nổi, "Căn bản là người của hai thế giới trái ngược."

"Người của hai thế giới vẫn có thể tiến vào thế giới của nhau, cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng." Liễu Huyền An không muốn lao lực giải thích, cảm thấy hơi khô miệng nên chỉ đáp qua loa cho muội muội, chờ muội lớn hơn, gặp nam nhân mình yêu thích, ừm, chính là kiểu người dung mạo nhã nhặn, khóe môi mang cười, vóc dáng mảnh mai da dẻ trắng nõn, sức lực yếu một chút, dễ đau dạ dày gặp gió là ho khan, lúc đó muội sẽ hiểu.

"Huynh đừng nói ra chứ!" Liễu Nam Nguyện che miệng y lại. Mấy chuyện không hay ho lắm này nàng chỉ dám nói với nhị ca, đại ca đã nghiêm túc còn cực kỳ nề nếp, không nói được.

Quả nhiên Liễu Huyền Triệt phê bình ngay: "Đau dạ dày còn hay ho khan chẳng phải là ma ốm rồi sao?"

Liễu Nam Nguyện vẫn cứng đầu, ma ốm thì làm sao, ta thích người yếu đuối như vậy đấy.

Liễu Huyền Triệt: "..."

Còn ra thể thống gì nữa, cả đệ đệ lẫn muội muội đều khiến người ta phiền lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.