Chỉ là một đôi hoa tai Đông Châu thôi mà, ta còn có đôi lớn hơn.
Có điều, hắn không nên để ta nhặt lại đồ vứt đi của người khác.
Sinh thần năm ngoái, Mạnh Diệp nài nỉ ta mãi, hỏi ta về kiểu dáng, mẫu mã và tay nghề của đôi hoa tai đang thịnh hành ở kinh thành.
Ta không chịu nổi sự quấn quýt của hắn, hỏi ngược lại hắn muốn làm gì.
Hắn xoa mũi, tủi thân lẩm bẩm:
"Chỉ muốn tự tay làm một đôi hoa tai cho phu nhân, sao nàng không giả vờ không biết đi."
Ta thắp đèn, tỉ mỉ nói cho hắn nghe cả đêm.
Hắn nghe rất chăm chú, bảo ta chờ tin tốt của hắn.
Trong lòng vui vẻ háo hức chờ đợi sự bất ngờ của hắn.
Nhưng ngày sinh thần của ta, hắn lại tặng ta một đôi vòng tay bằng ngọc bích.
Ta hỏi hắn về đôi hoa tai, mặt hắn cứng đờ, cúi đầu:
"Tay nghề không tinh, vẫn không nên làm xấu mặt."
Hắn dành hết tâm huyết cho người khác, chỉ để lại cho ta sự qua loa.
Đôi vòng tay đó, là được sự cho phép của cô nương kia, hắn mới dám đưa đến trước mặt ta.
Ta ngày ngày đeo nó, tự cho là tình cảm đầy ắp nhưng hóa ra đều là sự sỉ nhục của người khác dành cho ta.
Trước đó lâu hơn, hắn mang theo công vụ, cũng mang theo nàng ta đến Giang Nam ở lại nửa năm.
Nửa năm đó, hắn đưa nàng đi du ngoạn đêm trên sông Tần Hoài, cõng nàng leo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-tuong-gia/3600751/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.