Ta sớm nên nghĩ đến, mười lăm năm trôi qua, lòng người đều đã đổi thay.
Mạnh gia vẫn luôn bị ân cứu mạng của Tô gia ta đè nặng, từ lâu đã bất mãn.
Vì sợ lời ra tiếng vào nên không lấy chuyện con cái làm khó ta.
Nhưng giờ đây, con trai ruột đã ở ngay trước mắt, làm sao họ nỡ buông bỏ.
Còn Mạnh Diệp bây giờ, cũng không còn là thiếu niên lang tươi sáng năm nào, vì một đĩa bánh đậu xanh mà phi ngựa ngàn dặm.
Hắn không buông bỏ được, là gia nghiệp ta mang đến.
Hắn không chịu được, là người ngoài cười nhạo hắn không có con trai đưa tiễn.
Hắn ham mê, là thân thể trẻ trung và cảm giác thành tựu được người khác ngưỡng mộ.
Nhưng cái nào cũng muốn, e là quá tham lam.
Dù ta bị hậu viện mài mòn mất đi sự sắc sảo, nhưng tuyệt không phải là vì cầu toàn mà nuốt nước mắt đắng để cầu mong viên mãn.
Đôi vòng tay bằng ngọc đó, bị ta đập vỡ trong cơn mưa như trút nước.
Tình cảm tan vỡ, lỗi không phải ở ta, người đáng c h ế t cũng không phải ta.
Kẻ phản bội mới là kẻ nên nuốt một nghìn cây kim.
Rạng sáng, Mạnh Diệp mang theo một thân lạnh lẽo trở về phủ.
Cô nương kia để lại trên cổ Mạnh Diệp vết hằn tình ái rõ ràng.
Ta chỉ vào vết đỏ ghê tởm đó, trêu chọc:
"Người bên ngoài cũng quá táo bạo rồi, nàng ta e là không biết tính khí của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-gai-tuong-gia/3600752/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.