Chương trước
Chương sau
Bà Lan cảm thấy mũi của mình càng ngày càng khó chịu, bà cố nén cơn hắt xì lại nhưng theo bản năng vẫn nghiêng người sang chỗ khác. Người phụ nữ này cho bà một cảm giác không thoải mái.

Từ mùi nước hoa quá mức ngọt ngào đến mức nồng nặc trên người đến việc biểu cảm giả tạo trên mặt cô ta.

Bà Lan nhíu mày hỏi Nguyễn Hồng Thúy.

"Cô là ai?"

Nguyễn Hồng Thúy đang tủm tỉm cười thân thiện với bà Lan thì đột ngột bị quăng vào mặt một câu nói nhạt toẹt đó, cô ta cứng người lại. Cô ta cứ nghĩ là bà ta sẽ còn một chút gì đó ấn tượng với cô ta hoặc là bà ta cũng sẽ lịch sự đáp lại. Không thể ngờ rằng bà Lan lại trực tiếp hỏi luôn.

Nguyễn Hồng Thúy nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười tự giới thiệu với bà Lan.

"Cháu chào bác, cháu là con gái của Nguyễn Hồng Long. Cha cháu là chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh. Ngày cháu còn bé đã từng theo ba mẹ đến dự lễ mừng thọ của ông nội Trần."

Nguyễn Hồng Thúy còn cố gắng bồi thêm một câu để kéo gần mối quan hệ giữa hai người.

"Ngày hôm đó cháu mặc một cái váy công chúa màu hồng, bác còn khen cháu dễ thương nữa đó."

Bà Lan lúc đầu tạm thời không nhớ đến người tên Nguyễn Hồng Long là ai, sau đó thì nghe đến tên tập đoàn Vạn Thịnh thì đã biết. Mặt bà lại càng đanh lại, bà chỉ lạnh nhạt bỏ lại một tiếng à rồi quay sang một bên.

Không nhắc đến tên của ba cô ta thì bà còn cảm thấy mình có hơi chút quá đáng khi chưa gì đã không thích cô ta.

Sau khi nghe đến cái tên đó thì bà cảm thấy mình làm hoàn toàn chính xác.

Nhớ lại chuyện năm xưa mà bà vẫn còn bực mình.

Bây giờ nhìn vào thì thấy nhà họ Trần bề thế như không có gì có thể đánh gục. Thực ra nhiều năm trước khi con trai bà vẫn còn nhỏ nhà họ Trần đã gặp phải một cơn khủng hoảng.

Người ta nói cây cao đón gió lớn, cơn khủng hoảng của nhà họ Trần phải đối mặt cũng không phải dạng nhỏ.

Tập đoàn Sơn Hải đối mặt với cáo buộc thao túng thị trường, lừa đảo người đầu tư, ông nội Trần khi ấy là người nắm quyền đã bị cấm xuất cảnh để điều tra. Cổ phiếu tập đoàn lao dốc, các cổ đông bất mãn, tập đoàn Sơn Hải dường như sắp đến ngày phải nộp đơn xin phá sản.

Không chỉ đơn giản như vậy, ông nội Trần rất có thể phải vào tù. Ngày đó ông Quang vẫn chỉ là một phó thị trưởng nhỏ nhoi đang công tác ở một tỉnh nghèo miền núi, sự nghiệp chính trị cũng bị lao đao theo việc ở nhà.

Ngày đó bà Lan phải về xin sự trợ giúp của nhà mẹ, đồng thời chồng bà vận dụng hết các mối quan hệ có thể nhờ vả cuối cùng thì cũng giúp được tập đoàn vượt qua cơn hoạn nạn.

Sau việc này cũng đã làm cho bà Lan sáng mắt ra rất nhiều. Ngày còn thuận buồm xuôi gió thì rất nhiều người tươi cười hứa hẹn đến khi có hoạn nạn thì lập tức trở mặt.

Cha của Nguyễn Hồng Thúy chính là một trong những kẻ đó.

Tuy sau này tập đoàn Sơn Hải lại một lần nữa trở nên lớn mạnh thì những kẻ bỏ đá xuống giếng năm xưa lại mặt dày quay lại xin lỗi. Có câu không có kẻ thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Ông nội Trần có thể cười ha hả cho qua, chỉ là cũng không hợp tác với những kẻ đó nữa. Chồng bà cũng khuyên bà bớt giận. Nhưng mà bà không nhịn được. Chính vì vậy mà tuy vợ của Nguyễn Hồng Long thỉnh thoảng vẫn gặp bà chào hỏi thì bà vẫn phớt lờ bà ta.

Đây cũng chính là nguyên nhân bảy năm trước bà phản đối Trần Đình Phong yêu đương với một người con gái có gia cảnh bình thường. Có tấm gương của bà đi trước, bà biết rằng ngày nào đó có nguy cơ xảy ra thì người vợ có gia thế vững chắc sẽ là hậu phương cho người chồng.

Một nàng dâu bình thường thì làm sao có thể có đủ năng lực giúp đỡ con trai bà.

Chỉ là cũng vì thế mà bà đã phải sửa sai lầm suốt bao nhiêu năm.

Nguyễn Hồng Thúy thấy thái độ của bà Lan lại tiếp tục như thế, không có chút gì muốn nói chuyện với cô ta.

Nguyễn Hồng Thúy nắm nắm chặt tay, cô tay không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế được.



"Con mới về nước tuần trước, cũng chưa đi được đến mấy nơi. Thể mà trùng hợp lại gặp được anh Phong một

เล็ก."

Nguyễn Hồng Thúy che miệng cười khẽ.

"Không ngờ đã lâu thế rồi mà anh ấy vẫn nhớ được tên con."

"Chỉ là con thấy rất lạ..."

Nguyễn Hồng Thúy thấy rốt cuộc bà Lan cũng chịu để ý đến mình thì âm thầm hài lòng.

"Con thấy anh Phong đi cùng một người phụ nữ và một đứa bé trai. Nhìn qua thì bộ dáng rất giống anh Phong."

Bà Lan đắc ý, tất nhiên là cháu nội bà thì phải giống con trai bà rồi. Không ngờ những lời tiếp theo của cô ta khiến bà tái mặt.

"Anh Phong chưa kết hồn mà lại có con riêng bên ngoài như vậy thì thật là không hay. Con biết tính tình của anh ấy tuyệt đối sẽ không làm bậy bên ngoài, vậy thì chỉ có thể là do người phụ nữ kia đặt bẫy anh ấy."

"Con thấy thái độ của người phụ nữ kia không tốt, mặt mũi có chút xinh đẹp nên có thể dựa vào sắc mà hầu người."

"Nhìn qua thì có vẻ là loại người đào mỏ. Con thấy anh Phong cũng khó chịu với cô ta."

Nguyễn Hồng Thúy hạ giọng, hết sức chân thành như thể lo lắng cho nhà bà Lan bị người khác hãm hại.

"Đứa trẻ nếu thật sự là con trai của anh Phong thì cũng nên đón về, nếu không để đứa bé ở cùng với người mẹ như vậy thì sẽ hỏng cả đời."

Cứ đón thằng nhóc kia về trước đã, cô ta sẽ có cách xử lý sau. Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng không đe dọa được đến cô ta. Đợi cô ta sinh ra được một đứa con trai thì một đứa con hoang so với một cháu đích tôn chính gốc, không cần suy nghĩ thì cũng biết lựa chọn ra sao. 2

Lúc đó thì cô ta đã vững chân ở nhà họ Trần, địa vị của con trai cô ta làm sao có thể lung lay.

Giờ cứ ra vẻ đối xử tốt với thằng con hoang này trước đã. Không thể để ấn tượng xấu với mẹ chồng tương lai được.

Bà Lan trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi Nguyễn Hồng Thúy.

"Cô nói cái gì cơ?"

Nhìn vẻ mặt nổi giận của bà Lan, Nguyễn Hồng Thúy nghĩ rằng kế hoạch của cô ta đã thành công. Nguyễn Hồng Thúy còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy bà Lan quát to.

"Ai cho cô nói xấu con dâu tôi?"

Người phụ nữ đáng ghét này dám nói con dâu bà là loại lấy sắc hầu người. Cô ta cố tình nói như thể là con dâu bà là loại lăng loàn trắc nết, con trai bà là thằng ngu bị đàn bà đùa bỡn. Còn cháu nội của bà chỉ là con ngoài giá thú.

Bà Lan đen mặt.

Cả nhà bà thương con dâu còn không hết, giờ có loại người dưng nước lã đột nhiên chạy đến khua môi múa mép trước mặt bà kể xấu con dâu.

Đừng tưởng bà không biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì.

Cô ta muốn mượn tay bà chèn ép con dâu bà rồi nhân cơ hội làm quen với con trai bà rồi muốn tiến vào nhà bà làm dầu.

Đừng có mơ!



Mắt bà Lan như phun lửa.

"Mồm miệng cô ăn nói cho sạch sẽ, đừng phun ra những lời lẽ tanh tưởi trước mặt tôi. Tôi sợ bẩn."

"Cô mà còn dám nói láo thêm một lời nào thì đừng có trách..."

Bà Lan vẫn còn nhớ mình đang ở ngoài chốn công cộng nên nuốt lời vàng ý ngọc vào trong bụng. Nếu không bà muốn nói đầy đủ là đừng có trách bà đồ nước sôi vào mồm cho trút da.

"Bác..."

Nguyễn Hồng Thúy giật mình, lắp bắp nói với bà Lan. Cô ta hoảng loạn lắc đầu lia lịa, tại sao thái độ của bà Lan lại trái ngược hoàn toàn với cô ta dự liệu thế này.

"Bác, cháu không có..."

Bà Lan bừng bừng lửa giận đập mạnh cái cốc xuống bàn.

"Im ngay, bác cháu cái gì. Tôi không có loại họ hàng như cô."

Mẹ Nguyễn thấy bà Lan nổi nóng quát nạt con gái mình thì cũng luống cuống nói theo.

"Chị Lan à, con gái tôi không cố ý chọc giận chị. Nó còn trẻ người non dạ, có làm gì phật ý chị thì mong chị lượng

thứ."

Bà Lan hừ lạnh một cái, hất hàm như nữ hoàng về phía hai mẹ con Nguyễn Hồng Thúy.

"Trẻ người non dạ thì ở yên nhà mà cho cha mẹ dạy dỗ lại chứ không phải thả rông ra ngoài đường cắn bậy."

"Trên đời mà có chuyện như vậy thì đã không phải gọi công an."

Những người xung quanh thấy đang yên đang lành thì bà Lan lại nổi cơn tam bành. Bình thường tính tình bà Lan có chút kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không phải loại ỷ thế hiếp người. Đây là lần đầu tiên thấy bà ấy giận dữ đến như vậy. Thậm chí bà ấy còn không kiêng nề gì mắng mỏ nặng lời.

Vài người xúm vào can ngăn.

"Chị Lan bớt giận."

"Có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói chuyện. Tức giận hại sức khỏe lắm."

"Đúng đó, chị bớt nóng..."

Bà Lan vẫn còn đầy một bụng tức giận, không có dấu hiệu gì hạ nhiệt. Bà xưa nay không bắt nạt người khác bao giờ, nhưng không có nghĩa là bà dễ dàng với những kẻ dám đánh chủ ý xấu lên người thân nhà bà.

Bà Lan vẫn còn định tiếp tục mắng cái gì nữa thì nghe thấy tiếng con dâu gọi đằng sau.

"Mẹ..."

Phạm Chi Dao vừa từ nhà vệ sinh ra đến đây thì nghe loáng thoáng thấy mẹ chồng thường ngày hiền lành lại đang chống nạnh mắng mỏ người khác.

Bà Lan quay lại nhìn thấy con dâu đang ngạc nhiên nhìn mình. Bà chột dạ không biết nói gì, liệu con dâu có nghĩ là bà bà mẹ chồng đanh đá không nhỉ.

Phạm Chi Dao đến gần bà, cô hỏi bà.

"Mẹ sao thế? Mẹ không thích ở chỗ này thì mẹ con chúng ta đi chỗ khác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.