Hạ Xuyên lập tức xông ra ngoài, cửa bị anh đẩy đến mức vang lên một trận. Tưởng Tốn siết chặt chăn, nhìn chằm chằm cánh cửa lắc tới lắc lui mấy giây, khoảnh khắc trước khi cửa gần tự động đóng lại, cô hạquyết tâm, khoác áo vào bước xuống đất.
Hai mắt Vương Vân Sơn nhắm nghiền, sắc mặt đen vàng. Trác Văn nắm tay ông ta thậtchặt, khom người luôn miệng gọi ông ta, tiếng sau hoảng sợ hơn tiếngtrước. Hạ Xuyên xông vào, vừa vặn thấy cảnh này, anh liếc nhìn ngườitrên giường, tiến lên đẩy vai Trác Văn, kéo anh ta ra, dò hơi thở củaVương Vân Sơn, hình như không thở.
Trác Văn khẽ gọi: “Ông ngoại… Ông ngoại ơi…”
Hạ Xuyên trầm mặt, hỏi: “Gần đây có bác sĩ không?”
Trác Văn không để ý tới anh, lại gọi thêm hai lần. Bàn tay già nua anh tasiết trong tay vậy mà giật giật, Trác Văn kích động: “Ông ngoại!”
Hạ Xuyên nghe giọng nói của anh ta thay đổi, lập tức chuyển tầm mắt đếntrên giường, chỉ thấy mí mắt của người trên giường khẽ động, môi khẽ hé, dường như muốn nói chuyện, nhưng không nói nên lời. Trác Văn nói khẽthay đổi liên tục, từng tiếng một như đang khích lệ, người trên giườngrốt cuộc chầm chậm mở mí mắt, một mắt mở một chút, vẻ mặt mờ mịt.
Trác Văn nghẹn ngào: “Ông ngoại…”
Vương Vân Sơn đờ đẫn trong chốc lát, giọng gần như không nghe được: “A Văn… Sao vậy?”
Trác Văn lắc đầu: “Không sao, không có gì ạ.”
Vương Vân Sơn nói: “Chân của con… phục hồi…”
Trác Văn thoáng sửng sốt: “Chân con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030038/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.