Một đoàn thồ hàng chờ họ bên cầu treo, có người ở xa xa vẫy tay với họ: “Bên này bên này!” Là Thứ Tùng.
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn nhanh hơn hai bước, đến gần, Thứ Tùng cười nói: “Lúc họ nói nhờ chúng tôi dẫn hai người theo, tôi đã đoán có phải là haingười không, thì ra đúng là hai người thật!”
Hạ Xuyên cười: “Lại làm phiền các anh rồi.”
Lần này thời gian đoàn thồ hàng ở lại thôn Ba Trạch ngắn, lúc sắp về vừavặn có người trong thôn tới nhờ họ dẫn theo hai người, có trùng hợp haykhông mọi người đều biết nhau, không cần nói nhiều lời khách sáo nữa,rất nhanh lên đường.
Lúc tới vừa có tuyết rơi, nhưngđường vẫn coi như là thuận lợi, lúc đi tuyết chất đống chỗ cao nhất đãhơn nửa bắp chân, đi không thuận lợi như vậy, cộng thêm đất trời lạnhlẽo, tối qua túc trực bên linh cữu cùng Trác Văn ngủ không ngon, nênkhông bao lâu thì thể lực của Tưởng Tốn đã hơi không theo kịp, đi đườngliên tục thở dốc.
Đoạn đường này Hạ Xuyên chỉ nóichuyện với nhóm Thứ Tùng, không nhìn tới cô. Cô nhìn gáy anh hai lần,cũng không lên tiếng, một mình cắm đầu đi. Không biết đã đi bao lâu, côvấp phải thứ gì đó, hai chân mềm nhũn, không kiểm soát được ngã xuốngmặt tuyết, trong cổ họng khe khẽ phát ra một tiếng, nhưng không kêu lên.
Tưởng Tốn chống người dậy, lập tức đứng lên, phủi phủi tuyết trên người, lúcngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy Hạ Xuyên đứng ở chỗ cách cô mười bước,im lặng nhìn cô, không hỏi thăm, cũng không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030040/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.