Một đoạn đường, nhìn rất dài, nhưng thực ra cũng chỉ là khoảng cách vài câu nói mà thôi.
Gió lớn, không thể đứng lâu, “hạt cát” trong mắt cô chắc cũng không còn, Hạ Xuyên hỏi: “Được rồi chứ?”
“Được rồi.”
Hạ Xuyên cũng không cõng cô nữa, xoay người để cô đuổi theo. Cô đi chậmphía sau, anh dừng lại, chờ cô đi tới, nắm tay cô một cách tự nhiên, dẫn cô đi về phía trước.
Tưởng Tốn cũng không nói gì, để mặc anh dắt, để cho dấu chân mình lưu lại bên cạnh dấu chân anh.
Trong nhà sáng đèn, cửa không đóng kín, vừa đẩy là mở. Trác Văn vừa vặn đi từ nhà bếp ra, ba người đụng mặt nhau.
Tưởng Tốn không chịu lạnh được, áo khoác lại mỏng, lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch, mắt còn đo đỏ, tay trái được người khác nắm. Trác Văn sửng sốthai giây, bình tĩnh lại nói: “Về rồi à? Đã thu dọn xong phòng cho haingười rồi.”
Phòng dành cho khách ở bên cạnh phòngTrác Văn, phòng ngủ ở đây trang trí không khác nhau mấy, một cái giườngmột cái bàn, một vòng hoa văn dân tộc Tạng bao quanh trần nhà, đơn giảnnhưng không tính là thô sơ.
Hai tấm chăn để trên giường, Trác Văn nói: “Tắm rửa ở nhà vệ sinh, lát nữa anh sẽ châm một túi chườm nóng cho em.”
Tưởng Tốn nói: “Cảm ơn.”
“Không cần đâu…”
Trác Văn đi ra ngoài. Hạ Xuyên tiện tay tung một tấm chăn ra, hỏi: “Em tắm trước?”
Tưởng Tốn lạnh run cả người, nói: “Vậy tôi trước.”
Cô cầm đồ tắm rửa đi vào nhà vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-vay-mau/2030034/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.