“… Đúng thật là chú Hình…”
Quách Khánh An nói: “Toàn bộ thành phố H này, có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này? Anh không biết là chú Hình làm hay là không muốn nghĩ như vậy?”
“…”
“Anh không tin à? Được, vậy bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi mà anh vừa hỏi tôi ban nãy. Khi anh còn là Tiên sinh, anh đã định từ bỏ thân phận Tiêu Cận Ngôn và dùng thân phận Tiên sinh để dẫn Tô Cẩm Tinh đi. Lúc anh chuẩn bị dẫn cô ấy ra nước ngoài để đến một nơi không ai biết được anh, ngay lúc trên đường ra sân bay đã xảy ra tai nạn…”
Tiêu Cận Ngôn cau mày hỏi: “Chính là vụ tai nạn xe khiến tôi hôn mê mấy tháng ấy à?”
“Đúng.”
“Tai nạn xe hơi đó là do chú Hình…”
Quách Khánh An gật đầu: “Là xe do tôi lái xe đâm vào.”
Tiêu Cận Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh của chú Hình mà thôi. Chú Hình nói nếu anh không bị đụng chết thì đó là niềm vui lớn, Tô Cẩm Tinh ra nước ngoài rồi anh sẽ an tâm làm việc cho ông ta. Còn nếu lỡ đâm chết thì thôi vậy, coi như anh chết rồi thì mọi chuyện sẽ chấm hết, nhưng nếu như anh còn sống một ngày thì vẫn phải bán mạng cho ông ta.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên chùng xuống.
Thì ra là như vậy…
Thì ra sự thật là như vậy…
Yết hầu của anh cứ lăn lên lăn xuống, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941359/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.