“Hồi đó anh vì muốn ở bên Tô Cẩm Tinh nên đã cắt đứt với chú Hình…”
Tiêu Cận Ngôn cũng hiểu được phần nào: “Bởi vì chú Hình đã giúp tôi, cho nên tôi tự đánh gãy cánh tay này coi như trả nợ phải không?”
Quách Khánh An nhướng mày: “Sau này anh không muốn ôm vợ con nữa sao?”
“… Ý của anh là tôi không tự nguyện làm như thế?”
Quách Khánh An nghịch chiếc đũa trong tay và đâm vào chiếc bánh bao, nước sữa trứng bên trong từ từ chảy ra, để lại một vũng vàng dính dưới đáy chiếc đĩa trắng sứ.
“Chú Hình nói trước kia ông ta đã giúp anh, anh có thể đi nhưng phải để lại một cánh tay, coi như là báo đáp ân tình ban đầu.”
Tiêu Cận Ngôn cụp mắt xuống và hơi cau mày.
Quách Khánh An nở nụ cười: “Không tin à?”
“Chú Hình luôn đối xử rất tốt với tôi, ông ta thực sự muốn tôi tự chặt tay sao?”
“Chủ tịch Tiêu, anh có biết tại sao tôi lại không phục anh không? Đó là vì anh hành động quá cảm tính.” Quách Khánh An khinh thường nói: “Bố mẹ mất rồi thì sao chứ? Làm người thì sẽ phải chết, nếu anh còn sống thì phải cố gắng gầy dựng sự nghiệp, còn anh thì sao? Lại bị đả kích đến nỗi không thể gượng dậy nổi nên mới để chú Hình có cơ hội ban ơn. Nếu tôi là anh, tôi không cần ai giúp cả, tôi sẽ tự mình khởi nghiệp.”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu cười gượng: “Anh không hiểu đâu, lúc đó không chỉ có bố mẹ tôi qua đời mà còn có…”
“Tôi biết, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-truy-the-dai-dang-dac/941358/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.